23 tháng 10, 2017

' CÒN THƯƠNG NHỚ NHAU VỀ THẮP SAO TRỜI!'

Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời, còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố.
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về
Em đi tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang.
Đêm qua tôi và anh đã nói chuyện thật nhiều. Tôi hỏi anh:
- Sao mình quen nhau chỉ toàn là chuyện buồn vậy anh?
- Như vậy mới gắn bó với nhau lâu dài, anh đáp.
Tôi lại hỏi anh:
- Trong quãng thời gian gần mười năm bên em, có lúc nào anh cảm thấy vui không?
- Anh lại trả lời trong giọng trầm lặng, lúc nào cũng thấy vui hết vợ.
Trong tôi lại tràn về những năm tháng đó, những năm tháng đầy giông gió nhưng lại như mặt hồ phẳng lặng, nhẹ nhàng tựa làn gió thu mà chỉ có tôi và anh mới hiểu vì sao như vậy!
- Lúc cõng em trên lưng vào ngày lũ, anh có thấy nặng lắm không?
- Không biết.

Anh lúc nào cũng ít ỏi như vậy, ít thể hiện suy nghĩ lòng mình bằng lời nói nhưng mỗi lần muốn kể chuyện gì đó cho tôi nghe cũng thật dài và thật nghiêm túc, tôi biết ở bên anh tôi được tôn trọng. Chúng tôi quen nhau khi còn ngồi trên giảng đường đại học, anh hơn tôi tám tuổi nên gọi tôi là "pé", lúc đó tôi bắt đầu tập tành học tiếng Nhật, nhớ tới em gấu bông bự xụ ấm áp dưới ánh đèn bàn anh đang ngồi học rồi phì cười nên tôi gọi anh là "kừn", nhìn anh trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, tôi thường vu vơ nói với anh rằng nếu biết trước anh hơn tôi lận tám tuổi thì tôi đã gọi bằng "chú" rồi. Giữa tôi và anh dường như thể không có tình yêu đôi lứa như người ta vẫn thường gọi, không phải tình bạn nhưng có điều gì đó hơn cả tình yêu! Tình cảm của chúng tôi như cơn mưa phùn đặc trưng của xứ Huế vào những ngày chớm lạnh, hanh hao và lãng đãng, cổ kính và bí ẩn, âm thầm ngấm vào tâm khảm ta tự lúc nào ta chẳng hay biết.
Ngày anh hoàn thành khóa học và lên sân bay trở về, tôi cũng chẳng dám nói lời yêu, tôi chỉ biết thương anh thật nhiều mà chưa bao giờ nghĩ anh sẽ đáp lại điều gì, bản thân tôi từ khi quen anh chỉ mong cầu một tình yêu chung thủy đến hơi thở cuối cùng, tôi không nói vì tôi sợ chia tay như những người bạn mà tôi biết, tôi lại không nắm rõ trong lòng anh có nguyện trọn vẹn như tôi. Có thể chuyến bay ấy sẽ đưa anh rời xa tôi mãi mãi đến bến bờ mới, dù tôi có ra sao..., tôi cũng chẳng dám níu kéo, cũng chẳng có lời hứa hẹn gì cả, tôi không muốn ràng buộc anh về những lời hứa hẹn, tôi để anh tự do lựa chọn hạnh phúc thực sự của đời mình. Và anh cũng im lặng như vậy, ngoài câu nhắc nhở tôi giữ gìn sức khỏe và "em ráng lên", hì, gọi tôi là "em", có vài lần anh nói rằng từ trên sân thượng ngó thấy pé cưỡi chiếc xe đạp nhìn dễ thương và tếu tếu...
(Còn tiếp)

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...