28 tháng 10, 2018

XA XĂM MÙA VỀ.

Tuy nơi tôi ở, không có thói quen đón Halloween nhưng không hiểu sao mỗi dịp Halloween đến tôi lại thấy lòng mình cũng gợn lên một cảm xúc cổ kính khó tả, tôi ngồi chìm trong khung cảnh thành phố khoác lên mình một chiếc áo cổ xưa mà nhà nhà đều đang trang trí cho lễ hội của phương trời Tây qua những bức ảnh, tôi nghĩ về những nhân vật cổ tích, những mẫu chuyện tôi được biết và cả những điều qua trí tưởng tượng. Dường như trong góc nhỏ trái tim tôi vẫn luôn có điều bí mật khó nắm bắt như vậy trong vũ trụ mênh mông, những quy luật huyền bí, giữa định mệnh mà tôi thì thật nhỏ bé để với tới những miên viễn mộng mơ.




11 tháng 10, 2018

TÔI VÀ MÙA THU 2018

Khi tôi lớn, tại thời điểm này, tôi muốn ngồi tại đây đọc một cuốn sách! Tôi đã từng quá non dại, thật là vậy đấy, tôi dành trọn cả cuộc đời mình để lặng thầm, đánh đổi cả cơ hội và sự nghiệp, nhưng  có một điều là giờ chính những ngu ẩn, rào cản quanh tôi lại giống như những giọt nắng thu ngoài khung cửa ngoài kia. Tôi chấp nhận để yêu và mạnh mẽ trong nỗi niềm đời mình.

4 tháng 10, 2018

CÓ NHỮNG KỶ NIỆM KẾT Ở DẤU CHẤM LỬNG.

Hôm nay, sau giờ làm, tôi đang đứng giữa cánh cửa, chỉ cần nhấc nửa chân kia nữa là tôi mở hẳn sang một khung cảnh mới. Tôi cố gắng nhìn lại quãng đời mình sau khi tốt nghiệp một lần nữa, không hiểu sao, có điều gì đó đã khiến tôi tìm lại blog của một người anh một cách vô cớ. Tôi kéo dọc những comment từ trên xuống, đọc sơ lại một lần trong vô thức và chợt tôi thấy có những comment vào tận những năm trước. Tôi lại kéo lên đầu bài viết thì thấy thời gian post bài là con số "2013". Đã tròn 5 năm rồi. Nhanh quá, 5 năm rồi mà tôi cứ ngỡ mới đây thôi. Tôi cố nhớ lại và đến lúc tôi phải thực hành quyết định của mình rồi... không biết người anh galang, đầy nam tính và cũng thật hiền dịu ấy giờ ra sao...

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...