Người này nói người nọ và người nọ nói người này, để nói xấu một người thì họ có thể ngồi cả ngày chẳng hết chiện, nói rành rọt như thể họ hiểu còn hơn bản thân người kia vậy, mà mặt tốt của người kia sao ít ỏi chẳng thành câu. Họ đã hỏi tôi và tôi hỏi lại một câu: Bạn nghĩ gì và muốn gì cứ nói. Có thể tôi đã chứng kiến quá nhiều những thị phi đến nghẹt thở, cái thế giới màu hồng giản đơn của tôi, tôi phải gồng mình và kiên trì lắm mới còn chút an ủi cho tâm hồn mình. Dưới ánh nhìn đang trùm lên mình thì tôi đã im lặng bởi tôi nghĩ mình không cần thiết phải nói ra suy nghĩ và dự định của mình với người không cùng chí hướng. Giờ đây, ước chi tôi được lạc vào một chốn hoang vơ nào đó, lên rừng với sói, xuống biển chơi với cá cũng được, có lần Sơn Ca nói với tôi ý rằng giờ chỉ có thay đổi môi trường sống mới rửa sạch tâm hồn bị phủ lớp màu thực thực tại buồn bã của cô ấy, nực cười là cô ấy đang có một căn nhà khang trang, một công việc trong ngân hàng ổn định, một gia đình thấu hiểu.
Ước muốn bình dị của tôi là có thể cùng họ dăm ba câu kiểu dạng về một bộ phim, một bản nhạc nào đó rồi tan tầm trong dư vị... Tôi nhớ Pre, nhớ nhóm bạn xa cách của mình lắm.
Cười với đời.
Mùa yêu trong tôi.
Ước muốn bình dị của tôi là có thể cùng họ dăm ba câu kiểu dạng về một bộ phim, một bản nhạc nào đó rồi tan tầm trong dư vị... Tôi nhớ Pre, nhớ nhóm bạn xa cách của mình lắm.
Cười với đời.
Mùa yêu trong tôi.