30 tháng 5, 2019

* Góc nhỏ yên tĩnh của tôi

Sáng có thể thức dậy trong ngôi nhà này với tiếng chim líu lo, bướm bay đầy sân, đó đã là một niềm diễm phúc và phúc phần đối với tôi. Tôi rất thích được ngồi tựa mình bên khung cửa sổ để đọc chậm rãi một cuốn sách, có gió mát rượi giữa ngày hè mà không phải ngửi mùi của máy điều hòa, đôi khi tôi nghe người ta nói rằng à nhỏ này, thằng kia mới mua miếng đất mấy tỉ, cất nhà lầu, còn tôi, tôi hiểu giá trị hạnh phúc của cuộc đời mình. Mỗi lần nhìn ra khung cửa, tôi lại có sự tiếc nhớ vô bờ, là hồ cá với hòn non bộ mang nét cổ xưa đã lâu năm thiếu bàn tay chăm sóc của ông ngoại giờ chỉ còn những rong rêu hoang úa.

Tôi nhớ, thỉnh thoảng, buổi tối khi tôi còn chưa chìm vào giấc ngủ sâu, ông ngoại hay ghé tới hôn vào đôi bàn chân tôi và khõ vào trán tôi nói:"lì lợm". Tôi đã mãi chẳng còn là cô bé, tôi đang mang trong mình đứa con thứ hai mà những lúc như thế này tôi lại thấy thời gian là một thứ kì lạ.

Đối với tôi, không phải là nhà cửa cố tình xây cất, trang thờ lộng lẫy rồi giam cầm tư tưởng, ép con cái mình ở nơi này nơi nọ theo ý mình. Nhà từ đường là nơi có những kỉ niệm và sự gắn bó thiêng liêng đặc biệt, có cả niềm khắc khoải khi nghĩ về thì dù chỉ là một mái ngói liêu xiêu cũng được gọi là nhà từ đường để chân tâm giữ gìn.


* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...