20 tháng 11, 2021

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tôi lại tìm về nơi này, blog. Đã lâu rồi.. Tôi ôm con thơ trong tay, ngồi viết vội..

Mỗi một chặng đường đi qua, suy nghĩ cũng khác, con người cũng khác. Hiện tại, tôi nhìn lại chặng đường dài hai mấy năm đời người thì giờ tôi chẳng còn hối tiếc điều gì, kể cả những điều đã từng hối tiếc.

Tôi hạnh phúc khi trải qua tuổi thơ phong phú trong sự tảo tần của mẹ cha, dưới ánh mắt dõi theo của ông ngoại ngó ra cửa sổ bên bàn trà mỗi buổi sáng nắng rọi qua kẽ tàu dừa trước sân. Hạnh phúc với đoạn đường học hành từ tấm nhỏ dưới tình cảm thương mến của thầy cô dành cho mình, có khi lên lớp muộn vì thức coi đá banh mà thầy cũng chẳng la chỉ cười trừ. Lên cấp ba, tôi nghĩ về và hạnh phúc với cuộc sống thanh bình thi vị cùng ông ngoại và tình cảm chân chất, được bảo vệ của nhóm bạn mà mặc dù giờ ai cũng có gia đình để lo toan nhưng chắc chắc tình bạn ấy sẽ tự tìm về những khi cần thiết một cách tự nhiên nhất. Tôi hạnh phúc với thời sinh viên sống trong một thành phố ảo mộng sương khói, dù lẻ loi nhưng chẳng cảm thấy cô đơn với nội tâm nhiều cung vị. Tôi bắt gặp Pre và cùng nhau trải qua những ngày mưa lẫn ngày nắng của cuộc đời. Và ở kiếp này, tôi thấy mình thật may mắn, người tôi nợ nhiều nhất là mẹ, người tôi mang ơn nhất là tất cả mỗi thành viên trong gia đình. Hiện tại, tôi cảm thấy hạnh phúc là mẹ của các con, những gì của riêng mình, những cuộc phiêu lưu tôi đều để lại, tôi gom mọi thứ vào trong căn nhà nhỏ của mình. "Đủ đầy" và từng ngày.








22 tháng 1, 2021

* Cuối 2020.

 Hiện tại, giây phút tôi đang gõ những dòng chữ này là lúc tâm hồn tôi chững và lắng xuống vô cùng. Dù là gì, tôi hài lòng với hiện tại. Tôi chỉ biết mình đang cố gắng nuôi dạy hai con hàng ngày và tôi cùng Pre đã kết hôn lâu rồi nhưng giờ dù chỉ là cầm bàn tay anh ấy trái tim tôi vẫn còn xao động.

7 tháng 12, 2020

* Trưa tịch mịch.


M
uốn dành từng phút giây đáng quý và chóng vánh của cuộc đời để yêu và được yêu. 

Nghe bản nhạc Jazz ê a từ máy phát nhạc và tiếng chim lanh lảnh mùa lạnh trong tịch mịch.

30 tháng 5, 2020

* Chấp nhận và kết thúc.

Tôi nghĩ rằng, cuộc sống đã có sự sắp xếp để gởi đến cho tôi những con người và những sự việc để giúp tôi nhận ra rõ hơn và sâu sắc hơn con người mình, những phần ẩn khuất sâu thẳm trong trái tim tôi. Trước kia, tôi đã rất tự tin rằng mình sẽ đối xử yêu thương cả những người không tốt với mình, mình là con người có thể rộng lượng, có thể bao dung, đẹp đẽ như vậy đấy.

Rồi khi sự việc xảy ra, tôi bắt đầu nhận ra cái phần tăm tối của mình. Tôi trải qua những ngày buồn, tranh đấu nội tâm, lại cứ suy nghĩ rằng vì sao họ lại nhẫn lòng làm như vậy, tôi đã trách móc như vậy đó... mặc dù tôi biết cái đích đến của mình là sẽ buông bỏ, tôi phải đạt đến cái đích đó nhưng thật sự là không hề dễ dàng như tôi đã từng tâm niệm. Tuy nhiên, tôi không hề hối hận, cũng không hối tiếc vì sao tôi không hành động khác đi để mọi việc diễn ra theo hướng khác. Tôi tự hỏi liệu trước đó tôi tự gò bó bản thân mình bằng những quy củ, giáo lý bằng một cách giả tạo thì tôi có thể cảm nhận được sâu sắc mọi vấn đề không? Tôi nghĩ là không. Vì tôi cần đau khổ để biết mình chỉ nên chọn những niềm vui để đi cùng cuộc đời ngắn ngủi và quý giá này, tôi cần ích kỷ và chỉ trích để biết điều đó thật sự tồi tệ như thế nào. Mọi chuyện nên diễn ra hiển nhiên như cách nó phải xuất hiện trên hành trình để đưa tôi đến thời khắc này, thời khắc tôi nhận diện rõ những mảng tối bằng những cảm xúc tiêu cực để đưa nó ra và nhận lấy phần ánh sáng của mình, một loại ánh sáng mà tôi phải vất vả, đau thương để vén đi từng lớp để tìm thấy nó, giống như người ta vẫn hay nói không có đau khổ sao biết được hạnh phúc thực sự. Tha thứ không phải là cho đi, bỏ qua mà là chấp nhận. Tôi chấp nhận nó như một phần của cuộc sống mà tôi phải đi qua, là món quà mà cuộc sống gởi đến tôi. Bởi không có những con người lẫn những điều không như ý thì tôi chẳng bao giờ học được cách kiểm soát cơn giận, chẳng bao giờ tôi có cơ hội tôi rèn mình. Tôi cần hoàn tất bài học đó. Chẳng người nào, sự việc nào làm cho tôi buồn khổ ngoài bản thân tôi cả, bởi họ nói và cư xử  đơn giản là việc của riêng họ, tôi không cần phản kháng mà là chấp nhận, cũng không nên quy chụp chúng vào cuộc đời mình bằng những phán xét đúng sai, trách móc, điều tôi cần chịu trách nhiệm là cảm xúc, hỷ nộ của chính mình trước sự việc đó.

Từ tâm khảm, tôi luôn nghĩ mình sẽ là người kết thúc thật mạnh mẽ những sự việc đó. Tôi không muốn kéo dài, và cuộc sống này đã hỗ trợ tôi, tôi tin điều đó là thật. Tôi luôn cố gắng đi tìm những lời soi sáng để tiếp thêm cho mình sức mạnh. Tôi cám ơn bà Ngoại, em gái, một người bạn, và đặc biệt là Pre và Mẹ của tôi.

" Thêm mỗi năm tôi sống, tôi lại càng tin rằng sự phí phạm cuộc đời nằm ở tình yêu chúng ta không chịu trao đi, những sức mạnh chúng ta không chịu sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh phúc." ( Mary Cholmondeley)

26 tháng 5, 2020

* Vách núi..

Hôm điện thoại tôi bị hư, tôi phải lái xe một quãng đường xa xuống thành phố để sửa. Những khi lái xe quãng đường xa như vậy là khoảng thời gian tôi có thể nghe một chút nhạc nền, những bài cập nhật chuyên ngành, hoặc suy ngẫm về những sự việc đã và đang xảy ra. Hầu như đó được gọi là khoảnh thời gian rảnh rỗi nhất trong ngày đối với tôi.

Thành phố nhỏ quê tôi, có những dãy núi chạy dọc trong trung tâm. Hôm đó, tôi chợt liên tưởng rằng những điều không như ý xảy ra với mình và những khó khăn cũng giống như vách núi kia vậy, nhờ có vách núi thì con người mới có cơ hội leo lên được tới đỉnh nghỉ ngơi, trầm lắng sau một hành trình dài, sáng mai thức dậy được thưởng thức ánh bình minh kì diệu của phép màu nhiệm mà chưa từng hay biết được ẩn giấu sâu trong con người mình.


25 tháng 3, 2020

* "Tự ru ngủ" và mẹ ôm con trên võng - Hoa giấy và lộc vừng

1. Trong cái sự tĩnh lặng, nắng từ cửa nghiêng rọi tới tủ quần áo, cùng gió hiu hiu buổi trưa chiều và bản nhạc không lời chậm rãi, mọi thứ đồng điệu một cách kì lạ!

Nhìn con đang say ngủ trong tay, tôi dường như hiểu được con đang nói với tôi rằng: " Mẹ cứ ôm con ngủ thế này nha, đừng cứ chờ con ngủ là lén con đi! Đời người có mấy lần lớn lên nhờ nguồn sữa trong lành mà trời đã đặt ân ban cho kể từ khi con hiện diện, đời người có mấy lần cứ ngô nghê mặc thời gian trôi mà chẳng cần lo nghĩ, được ngủ say sưa trên bầu ngực yên lành như thế này và nghe tiếng nhịp đập ấm áp của trái tim áp sát vào tai, hả mẹ!"

Và mẹ cũng vậy! " Đời người có mấy lần được ôm con trọn vẹn, vuốt ve đầu tóc mà nhoẻn miệng cười mãn nguyện, đời người có mấy lần được cầm bàn tay, bàn chân con trọn vẹn như thế này đâu, hả con!"

Dạo này, tôi có lên mạng tìm hiểu cách cho con "tự ru ngủ"  để khi tôi bận thì nhờ bà ngoại chăm con sẽ nhẹ nhàng hơn, không làm khổ bà ngoại. "Tự ru ngủ theo trình tự: bú - chơi -ngủ" mà không được để con ngủ trên tay của mình, hãy đặt con lúc còn nửa tỉnh vào nôi hoặc giường. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng, nếu tôi áp dụng phương pháp đó một cách máy móc, triệt để thì tôi sẽ đánh mất đi cơ hội giao thoa với con như buổi chiều này, con no sữa và ngủ vùi trên ngực, nhìn ngắm mãi không thôi, chỉ mong thời khắc này cứ như vậy, nắng vẫn nghiêng vào tủ quần áo và ngoài vườn, một vài chiếc lá vàng đẹp đẽ chợt rơi khi có một làn gió mạnh như quy luật tự nhiên... Một hạnh phúc run động tới từng tế bào con tim mà chẳng một từ ngữ nào trên thế gian diễn tả hết, chỉ có trái tim của người mẹ mới hiểu được, và nó đến vào những khoảnh khắc mà bạn không thể ngờ tới.

Nói như vậy, không có nghĩa hoàng tử bé em chỉ biết ngủ trên tay mẹ sau khi bú sữa mà không thể "tự ru ngủ", tôi luôn áp dụng hài hòa cả hai, bằng chứng, khi tôi cho hoàng tử bé em bú no, rồi ẵm cho ợ sữa, rồi đặt nằm bên cạnh. Tôi lại quay sang nói và kể chuyện cho hoàng tử bé anh, hoàng tử bé em vừa nghe vừa đạp chân quơ tay, một chặp hai anh em cùng ngủ ngon lành.

Tôi có thể tìm hiểu những phương pháp nuôi con khoa học, làm định hướng và nền tảng nhưng mỗi đứa trẻ là duy nhất, mỗi tình huống chẳng thể nào hoàn toàn giống nhau nên trong quá trính nuôi con tôi nhận ra một điều rằng: cuốn sách tốt nhất cho con chính là sự nhẫn nại và trái tim của người mẹ.





2.
* Lộc vừng sắp nở hoa.
* Ngồi ngắm hoa giấy đung đưa giữa nắng chang chang ăn cái bánh bao dạo ưa thích, chỉ có bún và trứng, không thịt heo.
* Chậu hoa giấy đặc biệt đỏ rực, không tỉa uốn, không bám leo, cứ thế vươn mình tự do mạnh mẽ dẻo dai giữa nắng mưa.
* Mấy ngày nay, có chàng thanh niên bán bánh bao dạo mà không phải chú lớn tuổi của Xị Nắng hay mua nên con nhỏ không chịu, một phần nó muốn mua cho chú già kia để ủng hộ vì nó thấy tội. Chiều nay, Xị Nắng đang ngủ tôi mới chạy ra mua và hỏi mới biết: Thanh niên đang thất nghiệp trong Sài Gòn vì dịch corona, người ba nhường đường này cho bán, và người ba bán đường khác. Đó là một chàng thanh niên đẹp thực sự.

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...