Không rõ một cảm xúc man mác trầm nào lại đon đả khiến tôi đẩy mạnh ô cửa sổ đang khép hờ. Đâu đó vọng lại tiếng Violon được chọn làm chuông điện thoại từ hai năm trước . Bản nhạc được nhà sản xuất cài sẵn mà cách đây vài tháng mới biết tên của nó, Secret garden.
Mở mạnh hơn cánh cửa như lòng đang muốn mở toang một điều gì đó mơ hồ vừa khô khốc vừa êm veo . Thực tình không quen như thế này .
Lật ngửa lòng bàn tay, muốn hứng chút lạnh .
Trời không mưa mà dưới mái nhà bên cạnh vẫn còn ươn ướt , cố với ra xa hơn nữa hy vọng hơi nước lả lơi trong không trung có thể đọng lại trên đầu ngón tay mấp máy. .... tinh tú rồi tưởng tượng ra lớp tuyết mảnh của blog đang
''
' .
'' '
" ' '
'
' .
'
từng hạt,
từng hạt ,
từng hạt khẽ đáp nhẹ vào .
Đôi lúc nghĩ mình ghét con gái lắm nhưng khi nào kể từ ngày đầu tiên bắt gặp dáng dấp " Không còn mùa thu ấy " lại nhận ra mình cũng mềm mại như hạt tuyết kia .' .
'' '
" ' '
'
' .
'
từng hạt,
từng hạt ,
từng hạt khẽ đáp nhẹ vào .
Vòng hai cánh tay vào thanh cửa sổ rồi tựa cằm vào nó . Cứ thế ... cứ thế ... hình như mình vừa ngửi được mùi ẩm lạnh hăng hăng nồng nồng vừa lướt qua , ..... đúng rồi còn gì , mình nói không sai tí nào mà ..... những ngọn cây vẫn còn đong đưa kia kìa .
Một
phần
đã
thay
sắc
lá
♥
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét