Thật ra thì tôi cũng chẳng biết viết gì nữa.
Chỉ thấy chút se lạnh
Chỉ thấy chút dịu dàng rớt rơi
Là tôi, một kẻ ngu muội đại ngốc hay là kẻ bất chấp mà sống
Đôi lúc, tôi cứ ngồi thần người ra
Tôi suy nghĩ thật nhiều nhưng lại có những điều chẳng dám chạm tới, ừ, cho tôi một chút se lạnh, không buồn, không vui và cũng không là gì cả như thế này thôi nhé...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
* Nhìn lại để mỉm cười
Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...
-
Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời, còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố. Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về Em đi t...
-
Tôi nhớ lần thứ nhất tôi khóc trong hạnh phúc, ngồi bệt trên những bậc cầu thang nhà mình. Lần này tôi khóc trong hạnh phúc và xin cám ơn c...
-
Vắng bóng đã lâu, bạn bè vẫn còn đấy, vẫn cho nhau những quan tâm trong tầm có thể. Cũng chẳng biết viết gì dong dài, xa xôi, thôi thì nhân...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét