15 tháng 4, 2010

CHÊNH VÊNH

Về đâu khi mang bên mình những giọt nước mắt chưa kịp giấu, những lời chưa kịp buông, những nụ cười mang hình hài khuyết cạnh giữa lòng thành phố đìu hiu đến độc tàn
Một sân thượng cô độc
Một dáng người cùng bộ mặt lạnh lùng nhất...
Trò chiện với ai ư ?
đã như điều gì đó xa lạ

Tôi muốn sống vui vẻ mà cuộc đời này lại chối bỏ.
Cũng bởi vì chút tình
Không dung hòa tất cả
Mà hạnh phúc là gì nhỉ ?
… cười hì
Là tôi bao dung ?
Hay là riêng mình tôi biết. đau

Dường như, tôi không thuộc về nơi này. Cứ bước tiếp, bước tiếp,.. để biết mình còn đang sống
hồn cũng tan ra .......
Hãy cho tôi là loài ngu muội, hoang dại để thỏa mình như cánh bồ công anh mình thầm ao ước
Nhưng tôi không là cây cỏ, lòng tựa vực thẳm, hun hút cố ngó lên trời hứng chút nắng mà thôi
đến tận cùng ...........

Rồi sẽ vượt qua những gì đã từng đem đến và cũng vội vã quay lưng như lẽ thường tình được và mất

Đã tháng bốn rồi mà trời vẫn còn se lạnh
Mưa lại cứ lưa thưa, thì thầm buồn thế...
Tự nhiên muốn ăn kem tươi chô cô
Từng đọc đâu đó rằng :
"Cắn một miếng Chocolate rồi một miếng Vanilla.
Dần dần em nhận ra cuộc sống cũng giống như cách ăn kem đó
Đắng và ngọt
Buồn và vui
Nghi ngờ và tin cậy
Sợ hãi và cười đùa
Lúc nào cũng cùng nhau"

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...