8 tháng 12, 2012

BƯỚC CHÂN THÁNG 12... XA ĐỂ NHỚ


Dành tặng những yêu thương vắng bóng .


Chiều nay một mình.

3h chiều mùa lạnh ♥ thời khắc đẹp trong tôi .
Không quá ồn ào như khi nắng tắt mùa hạ , không quá ồn ào như chiều buông nặng hạt hơi nước phả vào khuôn mặt trầm tấp nập người qua lại .

Thời điểm mà có thể tìm thấy chút nhiệt , chút màu vàng nâu vụn về của mặt trời ẩn nấp theo trò đuổi bắt của thời gian .

Chiều nay dạo bộ trên những hàng hiên xơ ,những con phố trần trụi như đang ủ ấp điều gì đó không rõ nữa .

Chiều nay một mình , nhìn lên những cành cây khô , nâu - xám - đen -đen lòng gợn dâng nuối tiếc . Chả phải là mùa thu đã đi qua . Có chăng là sẽ bên cạnh mùa đông thêm vài mùa lát đát nữa khiến tui .... không.thôi.bồi.hồi ¿

Khái niệm mùa đông trước giờ chỉ vỏn vẹn một từ LẠNH , có rộng lượng thêm tí nữa là " tận cùng phận người " mà lòng tự đặt ra . Thật dại dột và trẻ con xiết bao .


Bên kia đường ... chú xe ôm ,hai bàn tay bỏ vào túi quần cạnh chiếc nón len sờn kỉ niệm ,
Một bác bán hàng vỉa hè, đang nâng trọn ly trà nóng vẫn còn bốc hơi như điều gì quí báu lắm ,
Em bé lăng tăng , được Mẹ bắt lại mang cho đôi tất chân ,ôm chặt hung hít hung hà .
Mà chẳng phải chính lúc này đây lòng ấm lên khi nghĩ về anh với những đêm trời gào thét , những cơn mưa dầm , những ngày lòng không khái niệm mục đích trong cơn mơ buốt .
Nghĩ về blog và những người bạn với lời dễ thương gởi gắm trong vài ngày đầu của chia tay . Sẽ nhớ - hít mạnh sống mũi - cười hồn nhiên - lòng trải mênh mông lên đến tận những chiếc lá sót lại như đang thấu hiểu một cõi lòng . Lại cũng vào mùa đông . Vì sao hả Yahoo ¿

Bàn chân mỏi vẫn lang thang tìm nơi nương tựa .
Một ngôi nhà dung chứa này đây .
Hơi ấm của rỗi vụn trò chuyện . Là ảo . Chỉ là ảo . Vì là ảo nên đủ bao dung những nỗi ăm ắp vô định đã bị bỏ rơi đâu đó .
Cho
trọn
bao
nhiêu
mảnh
ghép
chắp

không
nói
thành
lời .

Khái niệm mùa đông trong tui sẽ fix lại là Ủ ẤM , là ẤM NỒNG .
Xốn xang , se se , tiếng nấc giật sâu trong tâm thức nào hay .

Những ....

Một
chút
thôi .

"Thuyền tới đầu cầu ắt thẳng "
Vẫn còn thời gian vẫn tin, vẫn hy vọng.

5 tháng 12, 2012

CÓ NHỮNG NỖI CÔ ĐƠN ÊM DỊU (◡‿◡✿)

Chiều nay trời trở lạnh .
Không rõ một cảm xúc man mác trầm nào lại đon đả khiến tôi đẩy mạnh ô cửa sổ đang khép hờ. Đâu đó vọng lại tiếng Violon được chọn làm chuông điện thoại từ hai năm trước . Bản nhạc được nhà sản xuất cài sẵn mà cách đây vài tháng mới biết tên của nó, Secret garden.

Mở mạnh hơn cánh cửa như lòng đang muốn mở toang một điều gì đó mơ hồ vừa khô khốc vừa êm veo . Thực tình không quen như thế này .

Lật ngửa lòng bàn tay, muốn hứng chút lạnh .
Trời không mưa mà dưới mái nhà bên cạnh vẫn còn ươn ướt , cố với ra xa hơn nữa hy vọng hơi nước lả lơi trong không trung có thể đọng lại trên đầu ngón tay mấp máy. .... tinh tú rồi tưởng tượng ra lớp tuyết mảnh của blog đang
''
'    .
''     '
"    '    '
'
'    .
'
từng hạt,
từng hạt ,
từng hạt khẽ đáp nhẹ vào .
Đôi lúc nghĩ mình ghét con gái lắm nhưng khi nào kể từ ngày đầu tiên bắt gặp dáng dấp " Không còn mùa thu ấy " lại nhận ra mình cũng mềm mại như hạt tuyết kia .

Vòng hai cánh tay vào thanh cửa sổ rồi tựa cằm vào nó . Cứ thế ... cứ thế ... hình như mình vừa ngửi được mùi ẩm lạnh hăng hăng nồng nồng vừa lướt qua , ..... đúng rồi còn gì , mình nói không sai tí nào mà ..... những ngọn cây vẫn còn đong đưa kia kìa .


Một
phần
đã
thay
sắc



* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...