17 tháng 9, 2013

KHI GIỌT NƯỚC MẮT ANH NHẸ RƠI

Anh có vầng trán cao rộng mà em ngưỡng mộ với đôi mắt sâu khó đoán. Dù cộc cằn đến đâu cũng luôn ẩn trong đó nét dịu dàng anh dành cho em và em tin tưởng anh sẽ bảo vệ được em trong mọi hoàn cảnh. Tuy nhiên, em tủi thân vì anh quá hời hợt và không đủ chiều sâu trong chuyện tình cảm để cho em sự lãng mạn mà em thầm ao ước. Anh và em không hợp để đến với nhau. Chữ duyên đã sai lầm ở chỗ nào đó.

Hôm nay, một buổi sáng nắng nhẹ mát mẻ rọi hẳn vào căn phòng biên niên tĩnh mịch. Em ngồi đó, bên cửa sổ cùng cốc Chô cô. Một ngày đặc biệt, em nghĩ về anh như ánh mắt của trời thu bí ẩn. Đã bao lần ước anh ngồi cạnh em, đủ cho em rũ bỏ mọi phiền muộn mà chợp mắt hít thở chút không khí bình an. Và khoảnh khắc này cũng vậy.

Kí ức về anh không có gì được gọi là êm đềm, thanh thản. Nó vừa dữ dội vừa tẻ ngắt, cũng vì thế em sợ ai đó hỏi về kỉ niệm giữa hai ta. Không phải không có gì để kể mà là có quá nhiều để kích thích sự tò mò của nhóm bạn nhưng em sẽ chôn chặt trong lòng.

Em vẫn thường tự hỏi mình khóc bao nhiêu lần nữa thì nước mắt mới ngừng rơi.

Đã bao lâu em hờn trách và rồi một trong rất, rất nhiều điều em giấu kín bấy lâu đã vỡ òa như một đứa trẻ.
-"Anh không hiểu gì cả, anh thật sự không hiểu gì cả"
-"Thực ra nhiều chuyện anh hiểu, chỉ có điều anh không muốn nói ra mà thôi"
-"Em nghĩ anh chưa từng yêu em mà tất cả chỉ là ngộ nhận."
-"Những điều thầm lặng nhất anh nghĩ về em , anh chưa nói em nghe .Những điều em hy sinh cho anh, anh phải để trong lòng, đó như là một điều quí báu, nó hơn cả nhịp đập trái tim anh. Anh không thể nói ra. Anh giữ trong lòng để mỗi khi nghĩ về nó nước mắt anh lại rơi, anh hạnh phúc."
-"Ở đây em không có lấy nổi một người bạn và đến nỗi em mất đi kĩ năng giao tiếp. Vậy tại sao anh không chịu tâm sự với em ?"
-"Những khoảnh khắc,những yêu thương về em đã đi vào kí ức của anh khi anh nói ra anh sẽ khóc. Anh không muốn em nhìn thấy anh khóc nên chưa chia sẻ được"

Em chỉ vừa mới biết về tuổi thơ hằn vết cô đơn, những nỗi cô đơn ấy đã thành sẹo không sao xóa mờ trong kí ức anh cho tới tận bây giờ.... Em và anh không cần nói gì nữa cả, em nghĩ anh hiểu đúng không anh ?
Nắng đấy nhưng chiều sẽ có cơn mưa nào qua đây không biết chừng. Mình cứ đi thôi anh ạ. Nếu yêu thì phía sau hạnh phúc không phải là nụ cười mà phía sau giọt nước mắt là hạnh phúc phải không anh?
Anh đã từng nói với em rằng: "Người ta xa nhau để nhớ nhau, giận hờn nhau để thấy thương nhau nhiều hơn". Mãi đến giây phút này đây em mới hiểu hết được lời anh khi ấy. Trong vòng tay anh em còn non nớt lắm.
Con trai cũng cần được khóc nhưng khi khóc sẽ vò nát giọt nước mắt đến quặn thắt mà nỗi lòng không vơi. Em xin lỗi.
Trời ngả sắc mong manh,"một lối đi trên con hè nhỏ, một ánh mắt quen để lại".
17.9.Hôm này là sinh nhật anh. Em nguyện cầu!




14 tháng 9, 2013

TA ĐANG LẮNG NGHE


Có lẽ ta và ai đó không có duyên để làm bạn thì cũng không cần gặp gỡ hay dính líu tới nhau làm gì. Nếu giữa dòng sống có vô tình giáp mặt và nhận ra nhau hãy mỉm cười cùng nhau một cái rồi quay lưng thế sẽ tốt hơn là những xâu xé khi mà cái lý đã không còn ý nghĩa cho cuộc sống thoải mái , hồn nhiên hơn .
Có lẽ ta không đủ tốt đẹp, không đủ bao dung vì vậy ta cần học cách im lặng và lắng nghe rồi thời gian sẽ nói lên tất cả. Mới hôm qua đây thôi, ta như nửa khóc, nửa cười. Cuộc sống cũng đã đủ áp lực nên cũng không cần thiết giải thích thêm cho bất cứ hành động nào nữa.
Có lẽ niềm tin đã mất đi, nhưng mong ở một khía cạnh nào đó ta lại hy vọng ...

Cuộc đời với bao chuyện xảy ra, thôi thì tốt, xấu cũng là cách nhìn nhận của mỗi người. Im lặng không có nghĩa là không hề biết hay không nói gì mà khi ta cần một góc trầm yên, bình tĩnh suy xét lại vấn đề cho thật kĩ lưỡng khi mà mọi lời nói cũng trở nên thừa thãi. Bon chen, tranh dành bằng cách làm tổn thương người khác liệu ai đó có được thanh thản trong chính mình. Cứ rũ bỏ. Và tâm hồn ta lại trong vắt cho xem.

"Không cần đối địch với nhau. Rốt cuộc ai cũng đều đã có những tháng năm như hoa tươi trăng tròn, khi đó nên chuẩn bị sẵn sàng sẽ có một ngày bị cướp sạch sành sanh.." ( một tác phẩm Vi Phong đã đọc và kể lại trong entry "Trích dẫn Lượm lặt")


.♫.

1 tháng 9, 2013

BÍ MẬT ĐIỀU CON MUỐN NÓI

Mẹ hạnh phúc vì sinh ra con song cũng vì con mà Mẹ lại bắt đầu một hành trình mới nhọc nhằn của tình yêu. Mỗi ngày nhìn Mẹ quán xuyến công việc gia đình thành ra con vô tư xem đó là điều hiển nhiên. Con cũng không buồn phải xuống bếp làm gì cả .

Trong một dạo rảnh rỗi lôi mớ cũ kĩ ra lục lọi con phát hiện tấm hình Mẹ cùng Dì Ba khi còn xíu xiu. Ngồi ngẫm nghĩ sự thần kì của thời gian và cố hình dung Mẹ cũng đã từng được Bà nâng niu, tỉ tê dỗ dành với quãng đời ấu thơ mới đẹp làm sao!
Nếu con có vấp ngã, tổn thương thì Mẹ lại rơi nước mắt...... Mẹ vất vả lo toan, bao đêm không ngủ thì Bà sẽ xót dạ biết nhường nào .
Khi con bịnh Mẹ luôn kề bên săn sóc, xuýt xoa con thấy thật ấm áp không gì tả xiết....... còn khi Mẹ bịnh lại không có Bà bên cạnh như con lúc này.

Khung ảnh tuy con làm không được tươi rực nhưng là những gì con nhận được từ "biển"
Mẹ ạ, con là cưng của Mẹ thì Mẹ cũng là quí báu của Bà. Giờ con mới nhận ra Mẹ không nên chỉ là Mẹ mà Mẹ cũng được chăm sóc, chiều chuộng hơn cả con.
Dẫu biết nước mắt âm thầm vì con cũng là nụ cười của Mẹ nhưng Mẹ ơi con cũng sẽ vỗ về Mẹ , Mẹ nhé ♥
Mẹ à nếu yếu lòng quá thì Mẹ hãy là đứa con ngày nào của Bà , Mẹ nhé !

Con cũng không biết sao khi viết về Mẹ vốn từ con lại mộc và ít ỏi đến khó chịu. Con chỉ biết tiếng "Mẹ" thiêng liêng hơn bất cứ từ ngữ thi ca nào.

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...