26 tháng 12, 2016

LÂU RỒI KHÔNG VIẾT...

Thật ra thì tôi cũng chẳng biết viết gì nữa.
Chỉ thấy chút se lạnh
Chỉ thấy chút dịu dàng rớt rơi
Là tôi, một kẻ ngu muội đại ngốc hay là kẻ bất chấp mà sống
Đôi lúc, tôi cứ ngồi thần người ra
Tôi suy nghĩ thật nhiều nhưng lại có những điều chẳng dám chạm tới, ừ, cho tôi một chút se lạnh, không buồn, không vui và cũng không là gì cả như thế này thôi nhé...

9 tháng 3, 2016

...

Dòng sống cứ cuốn tôi đi, trôi xa mãi những thương yêu ngây thơ thuở nào. Dường như con người ta càng lớn thì nỗi sợ hãi cũng càng lớn dần, sợ sự nghiệt ngã của thời gian sẽ bào mòn nơi tôi từng lớp tế bào yêu thương ấy, sợ những điều vừa chợt đấy cũng vội bị phủ mờ bởi lớp bụi thời gian. Ơn cao, người có thấu. Cố gắng bấu víu để được tồn tại trong nhân gian đầy hư ảo này rồi sẽ được gì mà lại đau, lại xót thế kia giữa khôn cùng sóng gió.

Con thành tâm nguyện cầu.

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...