20 tháng 4, 2015

ĐIỀU NHO NHỎ GIỮA ANH VÀ TÔI

Rốt cuộc rồi tôi cũng đủ lớn để hiểu vì sao khi ấy anh không dùng từ "yêu" để nói với tôi mà chỉ một câu không lãnh đạm cũng không hẳn ngọt ngào rằng " anh thương pé". Cũng có thể anh chịu ảnh hưởng từ người mẹ, mẹ anh cũng chỉ dùng từ "thương" để biểu đạt cho tình yêu.

Anh không hứa hẹn. Thực sự là giữa chúng tôi chẳng có hẹn ước gì hết... Thật vậy. Tôi đã trách và giờ tôi đã hiểu đó là điều tốt đẹp mà cuộc sống này mang lại cho tôi.

Loài hoa anh tôi thích là tulip. Mùa hè năm ấy, tôi đã trồng một chậu cho anh, ôi, cái nắng rát mặt mà tôi vẫn còn nhớ, mặt đỏ như hâm mà cứ bừng bừng khí thế... thật là trẻ con chán chê.



19 tháng 4, 2015

MỘT CHÚT CHO EM

Em nói, em muốn đến biển vào một ngày trời mùa đông nhưng bao lần anh chẳng thể nào dắt em đi
Và khi còn lại một mình em nơi ấy em vẫn luôn nung nấu ý định cho một ngày trời mùa đông của chỉ riêng em,
vậy mà em vẫn chỉ muốn bên cạnh một người vào khoảnh khắc ấy
em lại hoãn.
Nhưng trong Nam làm gì có mùa đông cho em hở anh?
Vì thế nếu một ngày nào đó em với anh cùng khoác tay nhau giữa vùng trời bao la
với gió lùa quanh
với mây trời cuồng dại,
với sóng biển tê dại ấy
ở một thành phố nhỏ mùa đông từng khắc ghi kỷ niệm đôi ta, em nghĩ chắc trái tim mình sẽ run bật lên vì hạnh phúc mất.


Em muốn ngôi nhà nhỏ ở đảo Phú Quốc ấy có một cây phong để em vẩn vơ trong mùa thu ấp ủ.
Mà làm sao trồng được phong anh nhỉ?
Vậy anh trồng trước ngôi nhà nhỏ một cây bàng nhé,
Anh biết không giữa màu xanh ươm của  cỏ cây, lúa đồng vùng nhiệt đới em hay có thói quen ngắm những cây bàng đứng trơ trọi ngả sắc đỏ vàng mong manh, những chiếc lá như sắp bay về trời, khi ấy em biết rằng mùa thu đã về trong em.
Anh còn nói: trồng bàng nhiều sâu lắm ♥

Em thích những bông hoa màu xanh và trắng.
Em muốn anh trồng cho em cây sen nâu để khi hoàn tất khoá học em về sẽ thấy chúng đã nở hoa rồi.
Em chọn sen nâu vì chúng dễ trồng và là loài hoa giản dị, yên bình vào những ngày mưa.
Con người em cũng hanh hao, tĩnh lặng thế thôi.


Đời em là tích luỹ bao ngóng chờ, đợi mong...

Em của một ngày mưa bên bậu cửa sổ.

15 tháng 4, 2015

BEARWHITE

Sáng nay tôi nhắn tin cho con pé hỏi số điện thoại xe Đà Lạt để gởi cà rốt xuống cho mẹ. Nhắn tin với pé vài dòng về hiện tại và một ngày nào đó sắp tới, chỉ đơn giản vậy thôi mà tôi nghe lòng mình hoang hoải dễ chịu.

Lúc ngoài Huế, đôi lần tôi cũng muốn ở chung với pé nhưng tôi còn nhiều vấn đề cần giải quyết buộc tôi phải xa cách ít nhiều, số lần gặp nhau trong ngần ấy năm cũng lẻ tẻ, hiếm hoi. Vài bữa cơm với canh củ cải mùa đông, đôi lần nương nhờ lẫn nhau, chí ít trong thành phố nhỏ đó tôi biết vẫn còn pé sẵn sàng mở cửa chào đón tôi mỗi khi tôi đuối lòng, thế là ổn rồi. Dù kỉ niệm không nhiều nhưng đủ để khi nghĩ lại mà thấy lòng xốn xang, một điều khe khẽ len lỏi trong đáy mắt tôi.
Con đường tôi đã từng hàng ngày giáp mặt- trước cổng trường
Những hương sắc buồn vui nay còn đâu.
Mới đấy mà giờ Bearwhite cũng sắp bước vào năm cuối cùng đại học, tôi nhớ lúc mới ra Huế còn bập bẹ nhờ tôi chở đi nộp hồ sơ giùm mà giờ sắp làm chị cả trong trường rồi cơ. Quả thật, đối với tôi những gì thuộc về kí ức, bất luận ra sao nó vẫn đẹp thật khó diễn tả, nó không đủ bật ra thành giọt nước mắt nhưng cũng khiến mắt mình long lanh một cách chết tiệt thế đấy.

Bearwhite, chị đã từng nói với em chưa nhỉ rằng em là cô bé thật đáng yêu và ấm áp.

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...