26 tháng 3, 2014

HUẾ CỦA THÁNG BA




Trong tôi tháng ba là tháng của mùa nhớ, dẫu kí ức của tôi đã từ lâu thuộc về mùa đông. Tháng ba là tháng mà cõi lòng yên ả nhất, có những ngày lạnh bất chợt, những cơn mưa ẩm ướt tạt ngang nhưng chỉ còn là dư vị mà thôi nên dễ khiến tâm hồn con người mềm nhũn ra đấy

Huế của tháng ba, mà những giá lạnh không còn rõ nét nhưng vẫn còn ẩn hiện và được tô vẽ thêm một ít màu sắc dẫu không được tươi tắn cho lắm và tôi thì đón nhận chậm rãi, từ tốn. Huế của tháng ba với những ngày nắng hiếm hoi để hong khô đồ, sưởi ấm bớt chuỗi ngày co ro, uể oải xương cốt nhưng cũng không làm thốt lên một câu : "Ôi, hôm nay có nắng rồi", là tháng mà chẳng suy nghĩ gì định hình, chỉ chìm vào những khoảng lặng đủ cung bậc của bốn mùa thế thôi, thỉnh thoảng, lại nhớ mơn man điều gì đó rồi ậm ừ.
Lần đầu tiên tôi nhắc về Huế tròn vành câu chữ ấy nhỉ, có thể với ai đó thì Huế là nơi khi lần đầu tiên đặt chân tới với cơn mưa phùn lất phất hòa quyện trên những đám rêu phong cổ kính đã làm nên điều quyến luyến, có thể đã đi vào lòng họ như mảnh đất linh hồn thứ hai nhưng cái tên ấy sao nghe mãi mà như vẫn còn xa lạ với tôi lắm. Dẫu độ thương mến không đủ để thiết tha nhưng dường như trong mỗi con người khi sắp phải rời xa một nơi nào đó cũng đều có chút gì đó mơ hồ thân quen, cũng muốn để một dấu ấn nào đó dẫu ra đi rồi cũng chẳng còn ai nhớ tới, chỉ là dấu tích của riêng ta, trong trái tim ta và hồn đất trời.

Huế của tháng ba, màu xám tro không đủ âm u để con người ta đề phòng à nhớ mang theo áo mưa, cây dù, à nhớ đi sớm về sớm không thì dễ bị cảm sốt lắm... để rồi cuối cùng về phòng mặt mày ướt mem, tóc mới gội hôm qua lại bẩn nữa rồi. Mà nắng lại không đủ thường xuyên để mạnh dạn đăng kí một môn thể thao nào ngoài trời, mọi thứ đều chậm đi một nhịp nhưng vẫn mang luồng không khí mới mẻ, chần chừ một chút để gói gém những gì đã qua gọn gàng và đầy đủ hơn. Huế của tháng ba là thế, dễ khiến con người phiêu lãng. Thi thoảng, có thể thâm tâm tôi vô tình hay bước chân tôi cố tình nhưng là gì đi chăng nữa tôi chợt nhận ra mình đã đi đường vòng bằng một ngõ rẽ vào con đường Nguyễn Trường Tộ rợp tán cây cổ thụ.và.tôi ngửi thấy mùi vị rất quen, nhè nhẹ xông lên sống mũi rồi khóe mắt. Cũng vẫn quán cóc ấy, biển hiệu ấy, người chủ quán ấy, dù ít dù nhiều thì trong những thường khách anh vẫn là người được vợ chồng chủ quán để ý và ưu ái hơn cả nhưng liệu sau một năm, bao năm sau nữa chủ quán ấy còn nhớ tới cậu sinh viên với một góc tâm hồn phảng phất đâu đó ở góc nào đó vô tình thoáng qua suy nghĩ, cùng những mùa lá đi qua. Anh cũng đã chọn cho mình một vùng trời khác rất xa.

Huế của tháng ba.2014. Lâu lắm rồi tôi mới thấy tâm hồn mình lại ướt mưa, ướt cả màu nắng.

21 tháng 3, 2014

CÓ BAO GIỜ

Có bao giờ bạn nghĩ ai đó giật mình thức giấc nghĩ tới bạn đầu tiên chưa. Có bao giờ bạn ý thức được à hóa ra mình được yêu thương nhiều như thế


Dù là cử chỉ gài giúp bạn nón bảo hiểm, nhăn nhó khi dạo này bạn ăn uống thất thường

Chờ bạn tắt điện thoại trước mới an tâm đi ngủ

Ai đó vì bạn mà sưng đôi mắt nhưng cũng chẳng cần quan tâm đồng nghiệp trong cơ quan nghĩ gì. Có bao giờ bạn nghĩ đó là vì tự lúc nào bạn đã là bầu trời, là biển xanh của người đó chưa

17 tháng 3, 2014

NẾU ĐỜI NGƯỜI CHỈ NHƯ PHÚT ĐẦU GẶP MẶT


"Trăng dưới nước, hoa trong gương
Mộng tan rồi mới phân biệt được thật giả
Gió thổi mạnh, mưa bay bay
Mắt đẫm lệ hỏi hoa, hoa không nói
Quay về không được quãng đời tuyệt đẹp lúc ban đầu
Yêu hận cũng chỉ là suy nghĩ của mỗi người
Nếu đời người chỉ như phút đầu gặp mặt, nguyện cố gắng quay lại dù có đau khổ thế nào
Không chờ được đến thời gian đẹp tuyệt đó
Kỉ niệm đã bay về phía chân trời từ lâu
Ghi cốt khắc tâm vẫn kỉ niệm không quên
Không giữ được cũng không quên được
Than hoa nở rộ rồi cũng tàn tạ, có thể đẹp được trong bao nhiêu lâu
Đường thì có đoạn cuối nhưng suy nghĩ thì khôn cùng
Không giữ được những gì đẹp như hoa
"

* Trích *

Câu chuyện chúng tôi cũng như thế mà trôi đi. Nắm níu cũng chỉ là chút hương còn sót lại đâu đây khi mùa về không đủ hiện hữu để mà gọi tên, rồi cũng tan biến qua kẽ tay trong ngậm ngùi. Chỉ biết nỗi buồn đã không còn có thể nào diễn tả thành lời, đành im lặng nuốt vào trái tim câm bặt.

Vẩn vơ những ghẻ lạnh gieo rắc vào lòng nhau mà mãi xót xa, nếu đời người chỉ như phút đầu gặp mặt ...


Đôi khi người ta sẽ không bao giờ biết được có những khoảnh khắc tôi đang nghĩ về họ và tôi đang nhớ họ.

8 tháng 3, 2014

HOA VÀ CÂU CHỮ RỜI RẠC

Dưới góc đường từ ô cửa sổ được điểm xuyến những lãng hoa đủ màu sắc của nhóm sinh viên bày bán.

Dưới sân một vòm cổng quyến rũ được kết từ bong bóng màu trắng và hồng nhạt. Con trai bác chủ nhà kết hôn, cô dâu thật xinh đẹp trong chiếc áo dài đỏ thắm, đôi mắt lung linh, tràn trề hạnh phúc.
Tôi cũng thầm cầu chúc cho họ.
Một ngày nắng rất nhạt nhòa.

Tôi không mặc những chiếc áo sơ mi mỏng, màu trắng, dài tới gối như thường nhật. Hôm nay, ngày mùng tám tháng ba, tôi chọn cho mình chiếc váy voan với họa tiết là những cánh hoa màu cam, chân váy cũng được cắt xẻo uốn lượn tựa những cánh hoa rơi rơi làm ngày thứ bảy của tôi cũng nhẹ nhàng trở mình thướt tha, uyển chuyển.

Khúc nhạc jazz của Norah Jones vang lên len lỏi trên khuôn mặt tôi chút nụ cười huyền bí thoáng qua, đậm chất của phái nữ.

Đính trên bức tường dọc cầu thang là dãy bông hoa bong bong năm cánh hồng nhạt, chúng làm tôi nao nao và ngượng ngùng khi tưởng tưởng ra một ngày nào đó mình cũng mặc chiếc áo cưới cuộc đời.

Tôi bước ra lan can trên đôi chân trần, ngắm nghía đôi bàn chân của mình, ôi trời ơi, xấu ơi là là xấu, tôi nhớ Ngoại có phán một câu: "Nhìn các ngón chân này là biết không giữ được của cải, làm bao nhiêu tiêu xài hết bấy nhiêu" và tôi thì không hề có quỹ đen. Đôi dịp, tôi vẫn tự mình chiêm ngưỡng bản thân dưới bầu trời yên ả với những điều không đâu vào đâu như vậy.

Tháng này tôi ăn chay. Ngắm nghía vòm cổng bong bóng hồi lâu muốn đốt một cây nhang châm cho nổ lạch tạch...

Ngày 8.3 trống rỗng... :)
Thỉnh thoảng vẫn ẩn hiện vài vệt nắng oằn lên chân váy...


6 tháng 3, 2014

TÔI ĐÃ HIỂU ĐƯỢC THƯƠNG

Trong những năm tháng gặp được anh, tôi mới hiểu được "thương". Tựa hạt mưa bụi không làm ướt nổi ai và khi chưa kịp nhận ra thì nó đã thấm sâu vào tận gốc rễ trong tâm khảm tôi . Như dòng nước lặng lờ nhưng bên trong đã nguyện ôm bao nhiêu dậy sóng. Tình cảm không nồng cháy, không trải qua cảm giác ngượng ngịu, e thẹn của phút ban đầu, không có những buổi hẹn hò bên những đóa hồng rực rỡ cùng lời tỏ tình lãng mạn, cũng chẳng được tặng quà sinh nhật hay trao nhau những nụ hôn choáng ngợp nhưng lại là điều vương vấn nhất trong cuộc đời tôi. Nhiều lúc nó như phá hủy đi linh hồn tôi vậy, "thương", nó âm ỉ mà tàn khốc, nhẹ nhàng mà khó dứt hơn cả yêu muôn phần.

Đó là cách mà hai con người không thể tách rời nhau tự lúc nào họ cũng không rõ nữa...

• Anh thương pé •

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...