4 tháng 6, 2013

CHỜ ĐỢI

Những ngày anh thực tập ở Quảng Bình


Thật đấy , Người Ta thường nói với tôi: " Không muốn nói ra", mặc dù đã hỏi rất chi là rõ ràng và nghiêm túc tột độ .
Đại loại, sự dũng cảm của tôi là nghệ thuật mạo hiểm .
Lản tản đâu đó bởi câu nói của Người Ta và đã mong mình cũng có được ngôi nhà lá treo tường .
Giờ tôi đã hiểu đó là câu hay nhất cho một mối tình .
Tháng Sáu tôi chờ đợi thứ Sáu mỗi tuần và ở đâu đó cũng đợi tôi .
Dòng xe cộ vẫn trôi vội vã. Dãy phố dài vỡ vụn . Còn tôi thì ... đã mạnh mẽ ...


Xin đừng mong nắng khi mưa dầm và đừng mong mưa khi nắng gắt .
Xin đừng nén đau thương mà buông lời: "xa nhau đi " vì không ai tránh khỏi dù sớm hay muộn .
Mỗi ngày vẫn đi về trên con đường đông đúc không anh mơ tới cánh bồ công anh tỏa nắng. Chưa bao giờ tôi lại trân nỗi đau và nỗi nhớ vô hình như thế. Chưa bao giờ tôi lại nâng niu phút giây bên nhau như thế .
Tôi đã không còn để hiện tại và cả tương lai phải gọi tên quá khứ thường xuyên nữa.


Và.Có thể ngày mai tôi sẽ rất khác bây giờ ...


p / s :
• Bữa trước , nhỏ kia tới phòng thấy sao biển ép khô đẹp quá trời nên xin mang về ...Giờ thấy nhớ, nếu mà nghệ thuật mạo hiểm của tôi nằm ở đây thì chiều nay đi đòi lại . Mà thôi vậy! Yêu thương đong thêm chút nữa cho đầy , trời nắng gắt bay hơi nhanh lắm mờ .
• 13 giờ 37 phút / 3.6.2013 , nhận được tin nhắn tít ..: " Cuối tuần kể cho nghe "
• Tóc thật dài nhè nhẹ trong gió vào mùa xuân vậy :)
• Xanh lá không phải là màu tôi thích . Chỉ vì tôi yêu màu trời của biển mà thôi .


* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...