30 tháng 5, 2020

* Chấp nhận và kết thúc.

Tôi nghĩ rằng, cuộc sống đã có sự sắp xếp để gởi đến cho tôi những con người và những sự việc để giúp tôi nhận ra rõ hơn và sâu sắc hơn con người mình, những phần ẩn khuất sâu thẳm trong trái tim tôi. Trước kia, tôi đã rất tự tin rằng mình sẽ đối xử yêu thương cả những người không tốt với mình, mình là con người có thể rộng lượng, có thể bao dung, đẹp đẽ như vậy đấy.

Rồi khi sự việc xảy ra, tôi bắt đầu nhận ra cái phần tăm tối của mình. Tôi trải qua những ngày buồn, tranh đấu nội tâm, lại cứ suy nghĩ rằng vì sao họ lại nhẫn lòng làm như vậy, tôi đã trách móc như vậy đó... mặc dù tôi biết cái đích đến của mình là sẽ buông bỏ, tôi phải đạt đến cái đích đó nhưng thật sự là không hề dễ dàng như tôi đã từng tâm niệm. Tuy nhiên, tôi không hề hối hận, cũng không hối tiếc vì sao tôi không hành động khác đi để mọi việc diễn ra theo hướng khác. Tôi tự hỏi liệu trước đó tôi tự gò bó bản thân mình bằng những quy củ, giáo lý bằng một cách giả tạo thì tôi có thể cảm nhận được sâu sắc mọi vấn đề không? Tôi nghĩ là không. Vì tôi cần đau khổ để biết mình chỉ nên chọn những niềm vui để đi cùng cuộc đời ngắn ngủi và quý giá này, tôi cần ích kỷ và chỉ trích để biết điều đó thật sự tồi tệ như thế nào. Mọi chuyện nên diễn ra hiển nhiên như cách nó phải xuất hiện trên hành trình để đưa tôi đến thời khắc này, thời khắc tôi nhận diện rõ những mảng tối bằng những cảm xúc tiêu cực để đưa nó ra và nhận lấy phần ánh sáng của mình, một loại ánh sáng mà tôi phải vất vả, đau thương để vén đi từng lớp để tìm thấy nó, giống như người ta vẫn hay nói không có đau khổ sao biết được hạnh phúc thực sự. Tha thứ không phải là cho đi, bỏ qua mà là chấp nhận. Tôi chấp nhận nó như một phần của cuộc sống mà tôi phải đi qua, là món quà mà cuộc sống gởi đến tôi. Bởi không có những con người lẫn những điều không như ý thì tôi chẳng bao giờ học được cách kiểm soát cơn giận, chẳng bao giờ tôi có cơ hội tôi rèn mình. Tôi cần hoàn tất bài học đó. Chẳng người nào, sự việc nào làm cho tôi buồn khổ ngoài bản thân tôi cả, bởi họ nói và cư xử  đơn giản là việc của riêng họ, tôi không cần phản kháng mà là chấp nhận, cũng không nên quy chụp chúng vào cuộc đời mình bằng những phán xét đúng sai, trách móc, điều tôi cần chịu trách nhiệm là cảm xúc, hỷ nộ của chính mình trước sự việc đó.

Từ tâm khảm, tôi luôn nghĩ mình sẽ là người kết thúc thật mạnh mẽ những sự việc đó. Tôi không muốn kéo dài, và cuộc sống này đã hỗ trợ tôi, tôi tin điều đó là thật. Tôi luôn cố gắng đi tìm những lời soi sáng để tiếp thêm cho mình sức mạnh. Tôi cám ơn bà Ngoại, em gái, một người bạn, và đặc biệt là Pre và Mẹ của tôi.

" Thêm mỗi năm tôi sống, tôi lại càng tin rằng sự phí phạm cuộc đời nằm ở tình yêu chúng ta không chịu trao đi, những sức mạnh chúng ta không chịu sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh phúc." ( Mary Cholmondeley)

26 tháng 5, 2020

* Vách núi..

Hôm điện thoại tôi bị hư, tôi phải lái xe một quãng đường xa xuống thành phố để sửa. Những khi lái xe quãng đường xa như vậy là khoảng thời gian tôi có thể nghe một chút nhạc nền, những bài cập nhật chuyên ngành, hoặc suy ngẫm về những sự việc đã và đang xảy ra. Hầu như đó được gọi là khoảnh thời gian rảnh rỗi nhất trong ngày đối với tôi.

Thành phố nhỏ quê tôi, có những dãy núi chạy dọc trong trung tâm. Hôm đó, tôi chợt liên tưởng rằng những điều không như ý xảy ra với mình và những khó khăn cũng giống như vách núi kia vậy, nhờ có vách núi thì con người mới có cơ hội leo lên được tới đỉnh nghỉ ngơi, trầm lắng sau một hành trình dài, sáng mai thức dậy được thưởng thức ánh bình minh kì diệu của phép màu nhiệm mà chưa từng hay biết được ẩn giấu sâu trong con người mình.


* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...