27 tháng 9, 2012

TÌM CHÚT BÌNH YÊN

Môn
học
kết thúc sớm
cho khoảng nghỉ
Ồn ào thật .

Cứ bước ...



Biển nắng đây rồi - một nơi mà hk ai khác , ngoại trừ ta .... quay tròn góc nhìn nhí nhố như con nít lần đầu tiên được đi cáp treo . Loang loáng ánh vàng phủ lên những mái nhà cũ kỹ . Tít đắng kia là núi Ngự Bình thì phải , rừng cây chuyển mình chọn gam màu đỏ chạm tới một người lữ khách vô tình đặt chân đến . Tuy thoáng qua nhưng vẫn đủ để cảm nhận thế giới quanh ta đang ngưng đọng, tí tắc lại trùm vây lấy .
Vẫn thấy mình Mỏng manh . nhưng .Độc .


Bước lộp độp trên lớp gạch rỗng phía dưới chỉ được xếp để bảo vệ nền sân thượng .
đôi gót ngiêng nghiêng ngả ngả dễ chịu quá
khó nhọc để mà gạt bỏ ....... ừ, là một khoảnh khắc, một cảm giác khó tả .

Đăm đăm cái vẻ hoang sơ của buổi trưa chiều.............. rộng.cao.xa ........... này . Ánh mắt cũng loãng dần , cho tan chảy khối thâm trầm mà ko hề ý thức .

Trời xanh gần quá tuy nhiên cũng sâu quá
Không đoán hết được .... mênh mông, khôn cùng của tạo hóa là đây ư ?
Ta nhớ ..... mường tượng
Chả phải lí do con người ta vẫn tiếp tục sống, vẫn bám víu tồn tại là để người ra đi cảm thấy ý nghĩa nào đó ....... được an ủi sao? Bởi mi mắt ướt kìa ...... bởi trong hồn ta hai giọt lệ trong veo ứa ra...nỗi nhớ mơ hồ xa xôi, những điều tưởng chừng như chưa hề tồn tại hóa ra vẫn ẩn sâu trong tâm trí ta.

Nắng hắt vào làm nheo mắt, chống đỡ theo cách yếu ớt nhất. Ta thích nắng quá mà .
Chìa đôi bàn tay , hứng . Nắng biết .nhỏ nhẹ .từ tốn len qua kẽ ngón tay ... khẽ xoa dịu đôi bàn chân uể oải ..... hì .... nắng cũng nhiều thế này song sao bầy chim ko mỏi mệt .
Bay đi đâu thế nhỉ ?
lượn qua ... lại
chao nghiêng
......... ngô nghê ngẩng


" Thế gian việc như ý thì ít , việc bất như ý lại nhiều , người đắc chí chẳng bao nhiêu , mà người bất đắc chí thì hàng hà sa số "
" Đối mặt " , ngôn từ thượng đế đã buộc lên số phận cái gọi đã là con người ấy với mục đích chiến thắng , bình ổn mớ quay cuồng , hỗn độn .... chắc có lẽ như vậy ? Mà trong quay cuồng , hỗn độn đó , ai đã tạo ra ?
Để hiểu cười ..... nên ta đã khóc
Để thấu bao la .... nên ta đã giam mình
Để biết thế nào là thoải mái ..... ta đã gánh bao chất chứa,
Mà . Không  hề cố ý


Trật trưỡng , cố bước đi , rồi giờ , cũng ko ngần ngại gió mạnh quá làm mỏi hai cánh tay thử một lần kiểu titanic .
tung tóe , vạt áo ....... làm rối rồi , sợi tóc ..... vị của nắng .... hơi thở của gió
Bỗng trào dâng một khát vọng, mặc cho đó là niềm tin thơ ngây
Những giọt nắng miên man cuối cùng trong năm ...
Gió của những ngày cuối tháng 9 vẫn thổi - cứ tạm gọi là cuối thu zậy -để lại sau lưng lối đi mòn vẹt khép lại dần theo năm tháng

30 tháng 11, 2011

HỜ HỜ ... :(



Có phải người ta quen nhau đều mang ý nghĩa nào đó không ?

Buồn ... muốn ngủ .... mà không ngủ được

Bịnh cho rồi ....nằm liệt giường..........khỏi phải suy nghĩ

Ộc ... Ộc ....... Chắc ngoài trời đang mưa

Ước sáng mai tỉnh dậy nhiệt độ là 37 độ thì cái tim chắc cũng hết lạnh òi

Mai phải dậy sớm vì một người

......Cố chịu đựng


Qua tết thì sẽ khác

Vui hơn ....... không nghĩ tới một người nữa thì phẻ

Bùm

Một phát

Thấy mình đang ở nhà cạnh Mamy và em gái thì sướng

Vì ta biết Mamy là thương ta nhất , mãi mãi .... dù trẻ dại , dù ta đã lớn

Em gái yêu quý ta, dắt nhau đi trong cái nóng bỏng chân quãng đời ấu thơ

" Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt "

Cười ra nước mắt . Kaka

1 ngày .....Nhưng mà đói quá

Sáng mai ăn trước đã

.........rồi tính tiếp . Hehe

2 ngày.....Muốn khóc quá ..........nhưng đừng khóc

......trời lạnh nữa .....mất nước trong cơ thể........môi khô cả rồi......xấu gái qué .............

Phải giữ nhan sắc về ăn Tết cùng Giang Tây ........ Kaka.


15 tháng 4, 2010

CHÊNH VÊNH

Về đâu khi mang bên mình những giọt nước mắt chưa kịp giấu, những lời chưa kịp buông, những nụ cười mang hình hài khuyết cạnh giữa lòng thành phố đìu hiu đến độc tàn
Một sân thượng cô độc
Một dáng người cùng bộ mặt lạnh lùng nhất...
Trò chiện với ai ư ?
đã như điều gì đó xa lạ

Tôi muốn sống vui vẻ mà cuộc đời này lại chối bỏ.
Cũng bởi vì chút tình
Không dung hòa tất cả
Mà hạnh phúc là gì nhỉ ?
… cười hì
Là tôi bao dung ?
Hay là riêng mình tôi biết. đau

Dường như, tôi không thuộc về nơi này. Cứ bước tiếp, bước tiếp,.. để biết mình còn đang sống
hồn cũng tan ra .......
Hãy cho tôi là loài ngu muội, hoang dại để thỏa mình như cánh bồ công anh mình thầm ao ước
Nhưng tôi không là cây cỏ, lòng tựa vực thẳm, hun hút cố ngó lên trời hứng chút nắng mà thôi
đến tận cùng ...........

Rồi sẽ vượt qua những gì đã từng đem đến và cũng vội vã quay lưng như lẽ thường tình được và mất

Đã tháng bốn rồi mà trời vẫn còn se lạnh
Mưa lại cứ lưa thưa, thì thầm buồn thế...
Tự nhiên muốn ăn kem tươi chô cô
Từng đọc đâu đó rằng :
"Cắn một miếng Chocolate rồi một miếng Vanilla.
Dần dần em nhận ra cuộc sống cũng giống như cách ăn kem đó
Đắng và ngọt
Buồn và vui
Nghi ngờ và tin cậy
Sợ hãi và cười đùa
Lúc nào cũng cùng nhau"

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...