21 tháng 8, 2018

...

Mỗi một chặng đường, ta lại có những nỗ lực riêng, cố gắng riêng, cách nhìn nhận và bước đi cũng khác, lại ngộ được những câu nói của người từng trải mà trước kia chỉ thoảng qua đầu. Khoác lên mình một hình hài của giản đơn sau đêm giông qua. Đến niềm vui, nỗi buồn cũng khác đi.

Thu lại đến rồi... mùa của ngóng đợi, tìm về góc nhỏ tâm hồn.

14 tháng 8, 2018

BƯỚC ĐI



“ Dẫu có nếm đau thương cũng phải hưởng trọn vẹn niềm vui”. Lời bài hát hôm nay tôi nghe đó. Giờ sao đây, vui tôi thấy cũng hạnh phúc, buồn cũng thấy hạnh phúc. Trời... chông chênh và đìu hiu quá, Tôi... bước đi trong một xó tâm hồn.

Mùa thu năm nay, tôi ước mình có thể được sống nơi mình muốn, được làm việc với mục đích và ý nghĩa của mình với nguyên vẹn sự ủng hộ từ Pre.

10 tháng 8, 2018

CỦA PRE TẶNG TÔI.

Mấy hổm rày, anh loay hoay ngoài vườn nghiên cứu bonsai, tôi thì ngày chạy mấy chục cây số đi làm về tới nhà cũng mệt lã nên cũng chẳng mấy để ý. Tôi nghe một đoạn hội thoại trong phim, nhân vật nữ sau khi trải qua những đau đớn nhất: Cách tốt nhất, thông minh nhất và vì mọi người nhất là chăm sóc bản thân mình trước tiên, mình có tốt mới có thể đem đến điều tốt đẹp cho mọi người. Dù mình bận rộn hay không, có tiền hay không có tiền thì bầu trời hôm nay vẫn thế, vì vậy hãy tận hưởng buổi sáng này, tiếng chim này, tiếng gió này, trước giờ đã ngủ quá nhiều rồi, ngủ khi đang thức.

Đúng vậy...,  cẩm tú cầu anh trồng vì tôi để trên bàn mấy ngày nay rồi mà sáng nay đi làm mới nghe đâu đây âm điệu thật tuyệt, thật trong lành.

Pre thì hầu như không bao giờ nói ra những gì lãng mạn hay hứa hẹn, chỉ có mắng tôi là nhiều, nhưng rốt cuộc lại là người đem đến cho tôi sự lãng mạn nhất mà chỉ có thể cảm nhận chứ chẳng thể nói bằng lời.

31 tháng 7, 2018

CÁM ƠN!

Mình đã không biết bạn là ai nhưng cho mình cám ơn bạn, mình sẽ trân trọng tấm lòng của bạn. Đó là cách mình cám ơn bạn chân thành nhất, cầu mong bạn hạnh phúc!

23 tháng 10, 2017

' CÒN THƯƠNG NHỚ NHAU VỀ THẮP SAO TRỜI!'

Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời, còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố.
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về
Em đi tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang.
Đêm qua tôi và anh đã nói chuyện thật nhiều. Tôi hỏi anh:
- Sao mình quen nhau chỉ toàn là chuyện buồn vậy anh?
- Như vậy mới gắn bó với nhau lâu dài, anh đáp.
Tôi lại hỏi anh:
- Trong quãng thời gian gần mười năm bên em, có lúc nào anh cảm thấy vui không?
- Anh lại trả lời trong giọng trầm lặng, lúc nào cũng thấy vui hết vợ.
Trong tôi lại tràn về những năm tháng đó, những năm tháng đầy giông gió nhưng lại như mặt hồ phẳng lặng, nhẹ nhàng tựa làn gió thu mà chỉ có tôi và anh mới hiểu vì sao như vậy!
- Lúc cõng em trên lưng vào ngày lũ, anh có thấy nặng lắm không?
- Không biết.

Anh lúc nào cũng ít ỏi như vậy, ít thể hiện suy nghĩ lòng mình bằng lời nói nhưng mỗi lần muốn kể chuyện gì đó cho tôi nghe cũng thật dài và thật nghiêm túc, tôi biết ở bên anh tôi được tôn trọng. Chúng tôi quen nhau khi còn ngồi trên giảng đường đại học, anh hơn tôi tám tuổi nên gọi tôi là "pé", lúc đó tôi bắt đầu tập tành học tiếng Nhật, nhớ tới em gấu bông bự xụ ấm áp dưới ánh đèn bàn anh đang ngồi học rồi phì cười nên tôi gọi anh là "kừn", nhìn anh trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, tôi thường vu vơ nói với anh rằng nếu biết trước anh hơn tôi lận tám tuổi thì tôi đã gọi bằng "chú" rồi. Giữa tôi và anh dường như thể không có tình yêu đôi lứa như người ta vẫn thường gọi, không phải tình bạn nhưng có điều gì đó hơn cả tình yêu! Tình cảm của chúng tôi như cơn mưa phùn đặc trưng của xứ Huế vào những ngày chớm lạnh, hanh hao và lãng đãng, cổ kính và bí ẩn, âm thầm ngấm vào tâm khảm ta tự lúc nào ta chẳng hay biết.
Ngày anh hoàn thành khóa học và lên sân bay trở về, tôi cũng chẳng dám nói lời yêu, tôi chỉ biết thương anh thật nhiều mà chưa bao giờ nghĩ anh sẽ đáp lại điều gì, bản thân tôi từ khi quen anh chỉ mong cầu một tình yêu chung thủy đến hơi thở cuối cùng, tôi không nói vì tôi sợ chia tay như những người bạn mà tôi biết, tôi lại không nắm rõ trong lòng anh có nguyện trọn vẹn như tôi. Có thể chuyến bay ấy sẽ đưa anh rời xa tôi mãi mãi đến bến bờ mới, dù tôi có ra sao..., tôi cũng chẳng dám níu kéo, cũng chẳng có lời hứa hẹn gì cả, tôi không muốn ràng buộc anh về những lời hứa hẹn, tôi để anh tự do lựa chọn hạnh phúc thực sự của đời mình. Và anh cũng im lặng như vậy, ngoài câu nhắc nhở tôi giữ gìn sức khỏe và "em ráng lên", hì, gọi tôi là "em", có vài lần anh nói rằng từ trên sân thượng ngó thấy pé cưỡi chiếc xe đạp nhìn dễ thương và tếu tếu...
(Còn tiếp)

27 tháng 9, 2017

CÁM ƠN YÊU THƯƠNG BÉ BỎNG !

Tôi nhớ lần thứ nhất tôi khóc trong hạnh phúc, ngồi bệt trên những bậc cầu thang nhà mình.
Lần này tôi khóc trong hạnh phúc và xin cám ơn cuộc sống này !

8 tháng 9, 2017

THÍCH

Thích trong nhà lúc nào cũng có sẵn:
~_~ Tắc và lá chanh
~_~ Gừng và sả
~_~ Rau húng và ngò
~_~ Khoai lang
~_~ Cà rốt
~_~ Rượu tự làm

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...