15 tháng 4, 2015

BEARWHITE

Sáng nay tôi nhắn tin cho con pé hỏi số điện thoại xe Đà Lạt để gởi cà rốt xuống cho mẹ. Nhắn tin với pé vài dòng về hiện tại và một ngày nào đó sắp tới, chỉ đơn giản vậy thôi mà tôi nghe lòng mình hoang hoải dễ chịu.

Lúc ngoài Huế, đôi lần tôi cũng muốn ở chung với pé nhưng tôi còn nhiều vấn đề cần giải quyết buộc tôi phải xa cách ít nhiều, số lần gặp nhau trong ngần ấy năm cũng lẻ tẻ, hiếm hoi. Vài bữa cơm với canh củ cải mùa đông, đôi lần nương nhờ lẫn nhau, chí ít trong thành phố nhỏ đó tôi biết vẫn còn pé sẵn sàng mở cửa chào đón tôi mỗi khi tôi đuối lòng, thế là ổn rồi. Dù kỉ niệm không nhiều nhưng đủ để khi nghĩ lại mà thấy lòng xốn xang, một điều khe khẽ len lỏi trong đáy mắt tôi.
Con đường tôi đã từng hàng ngày giáp mặt- trước cổng trường
Những hương sắc buồn vui nay còn đâu.
Mới đấy mà giờ Bearwhite cũng sắp bước vào năm cuối cùng đại học, tôi nhớ lúc mới ra Huế còn bập bẹ nhờ tôi chở đi nộp hồ sơ giùm mà giờ sắp làm chị cả trong trường rồi cơ. Quả thật, đối với tôi những gì thuộc về kí ức, bất luận ra sao nó vẫn đẹp thật khó diễn tả, nó không đủ bật ra thành giọt nước mắt nhưng cũng khiến mắt mình long lanh một cách chết tiệt thế đấy.

Bearwhite, chị đã từng nói với em chưa nhỉ rằng em là cô bé thật đáng yêu và ấm áp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...