Thật ra thì tôi cũng chẳng biết viết gì nữa.
Chỉ thấy chút se lạnh
Chỉ thấy chút dịu dàng rớt rơi
Là tôi, một kẻ ngu muội đại ngốc hay là kẻ bất chấp mà sống
Đôi lúc, tôi cứ ngồi thần người ra
Tôi suy nghĩ thật nhiều nhưng lại có những điều chẳng dám chạm tới, ừ, cho tôi một chút se lạnh, không buồn, không vui và cũng không là gì cả như thế này thôi nhé...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
* Nhìn lại để mỉm cười
Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...

-
D òng sống cứ cuốn tôi đi, trôi xa mãi những thương yêu ngây thơ thuở nào. Dường như con người ta càng lớn thì nỗi sợ hãi cũng càng lớn dần,...
-
Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời, còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố. Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về Em đi t...
-
Hai hoàng tử bé B và M của mẹ . NHỮNG NGÀY NẰM VIỆN Sau mổ, khi thuốc tê hết tác dụng, tôi không biết mình phải xoay xở thế nào nếu k...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét