11 tháng 3, 2013

TÔI


Tháng ba , tôi đang chờ vạt nắng phủ lên mái tóc rối mỗi sáng chui mình ra khỏi chăn .

Trời vẫn còn se lạnh sau hai ngày rét bởi ảnh hưởng áp thấp .

Chán ngắt cái lạnh .

Và tôi đi học , nghe thiên hạ hỏi nhau điểm chát của học kì I , sao lại không nghe ai hỏi “ Học kì qua học được bao nhiêu kiến thức ? “ Tôi hững hờ .

Là tôi của hoàn cảnh .

Giờ đây ,tôi đã biết nấu ăn . Tôi nhớ Mẹ , hơn 20 tuổi mà chưa từng nấu cho Mamy một món ăn nào cả .

Tháng này tôi ăn chay .

Chán ngắt tôi .

Lang thang lượm lặt những giông gió ghép thành một bức tranh rêu phong phủ màu bụi .

Cuộc đời ơi , tôi sẽ cố gắng hơn nữa vì có lẽ thâm tâm tôi chưa hề hết ấm .

Đâu đó trên cánh đồng hoang của thời gian vẫn ép lại màu hoa khô và âm thanh nốt trầm đơn lẻ vào những ngày cật lực cố sống tốt hơn .




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...