17 tháng 9, 2013

KHI GIỌT NƯỚC MẮT ANH NHẸ RƠI

Anh có vầng trán cao rộng mà em ngưỡng mộ với đôi mắt sâu khó đoán. Dù cộc cằn đến đâu cũng luôn ẩn trong đó nét dịu dàng anh dành cho em và em tin tưởng anh sẽ bảo vệ được em trong mọi hoàn cảnh. Tuy nhiên, em tủi thân vì anh quá hời hợt và không đủ chiều sâu trong chuyện tình cảm để cho em sự lãng mạn mà em thầm ao ước. Anh và em không hợp để đến với nhau. Chữ duyên đã sai lầm ở chỗ nào đó.

Hôm nay, một buổi sáng nắng nhẹ mát mẻ rọi hẳn vào căn phòng biên niên tĩnh mịch. Em ngồi đó, bên cửa sổ cùng cốc Chô cô. Một ngày đặc biệt, em nghĩ về anh như ánh mắt của trời thu bí ẩn. Đã bao lần ước anh ngồi cạnh em, đủ cho em rũ bỏ mọi phiền muộn mà chợp mắt hít thở chút không khí bình an. Và khoảnh khắc này cũng vậy.

Kí ức về anh không có gì được gọi là êm đềm, thanh thản. Nó vừa dữ dội vừa tẻ ngắt, cũng vì thế em sợ ai đó hỏi về kỉ niệm giữa hai ta. Không phải không có gì để kể mà là có quá nhiều để kích thích sự tò mò của nhóm bạn nhưng em sẽ chôn chặt trong lòng.

Em vẫn thường tự hỏi mình khóc bao nhiêu lần nữa thì nước mắt mới ngừng rơi.

Đã bao lâu em hờn trách và rồi một trong rất, rất nhiều điều em giấu kín bấy lâu đã vỡ òa như một đứa trẻ.
-"Anh không hiểu gì cả, anh thật sự không hiểu gì cả"
-"Thực ra nhiều chuyện anh hiểu, chỉ có điều anh không muốn nói ra mà thôi"
-"Em nghĩ anh chưa từng yêu em mà tất cả chỉ là ngộ nhận."
-"Những điều thầm lặng nhất anh nghĩ về em , anh chưa nói em nghe .Những điều em hy sinh cho anh, anh phải để trong lòng, đó như là một điều quí báu, nó hơn cả nhịp đập trái tim anh. Anh không thể nói ra. Anh giữ trong lòng để mỗi khi nghĩ về nó nước mắt anh lại rơi, anh hạnh phúc."
-"Ở đây em không có lấy nổi một người bạn và đến nỗi em mất đi kĩ năng giao tiếp. Vậy tại sao anh không chịu tâm sự với em ?"
-"Những khoảnh khắc,những yêu thương về em đã đi vào kí ức của anh khi anh nói ra anh sẽ khóc. Anh không muốn em nhìn thấy anh khóc nên chưa chia sẻ được"

Em chỉ vừa mới biết về tuổi thơ hằn vết cô đơn, những nỗi cô đơn ấy đã thành sẹo không sao xóa mờ trong kí ức anh cho tới tận bây giờ.... Em và anh không cần nói gì nữa cả, em nghĩ anh hiểu đúng không anh ?
Nắng đấy nhưng chiều sẽ có cơn mưa nào qua đây không biết chừng. Mình cứ đi thôi anh ạ. Nếu yêu thì phía sau hạnh phúc không phải là nụ cười mà phía sau giọt nước mắt là hạnh phúc phải không anh?
Anh đã từng nói với em rằng: "Người ta xa nhau để nhớ nhau, giận hờn nhau để thấy thương nhau nhiều hơn". Mãi đến giây phút này đây em mới hiểu hết được lời anh khi ấy. Trong vòng tay anh em còn non nớt lắm.
Con trai cũng cần được khóc nhưng khi khóc sẽ vò nát giọt nước mắt đến quặn thắt mà nỗi lòng không vơi. Em xin lỗi.
Trời ngả sắc mong manh,"một lối đi trên con hè nhỏ, một ánh mắt quen để lại".
17.9.Hôm này là sinh nhật anh. Em nguyện cầu!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...