17 tháng 9, 2014

KÝ ỨC

Ngoài kia, những đợt mưa nhỏ cứ thế rủ nhau về mà không hẹn trước, lòng tôi lại chùng xuống rồi rơi tõm vào trong tiếng tí tách bên bậu cửa sổ. Không hiểu vì sao tôi hay nghĩ về kí ức của một thời xa cũ, những năm tháng ấy mải miết qua bao mùa mưa cùng những triền nước mắt mà tôi đã khóc đến ủ ê thân xác. Nỗi buồn ấy cứ trượt dài qua năm tháng rồi vơi dần đi và giờ nhớ đến chúng chỉ còn là những nốt thăng trầm của bản nhạc kí ức mà thôi.  Với tôi, bắt đầu chúng đã từng là những ngày tháng tinh khôi, êm đềm và có lẽ đó là mảnh kí ức chưa được hoàn thiện nên tôi vẫn hay nghĩ về như thế. Có người nói với tôi rằng cuộc đời là một vở kịch và mỗi người đều là một diễn viên nhưng có lẽ lúc đó ba chúng tôi đều là những diễn viên còn quá non trẻ nên chẳng thể nào hoàn thành vai diễn đến đoạn kết có hậu.


Tôi đã từng muốn quên khi chúng vỡ tan tành, muốn gạt đi những kỉ niệm đó nhưng rồi tôi cảm thấy khi một ai đó mất đi một phần kí ức thì họ sẽ không còn là chính họ nữa . Tôi thà chấp nhận sống cùng nỗi đắng cay chứ phủ nhận đi mọi thứ thì thật đáng sợ. Tôi và nỗi buồn cứ thế mà cùng nhau bước qua.


Khi mọi điều trôi qua, nhìn lại bỗng chốc đã hoá hư ảo mù sương, mọi thứ dù có tốt đẹp nhất, đau khổ nhất, tiếc nuối nhất cũng đã tan biến từ thuở nào. Chỉ còn tôi ngồi đây, lục lọi cuốn nhật kí nằm cheo veo trên gác sách, một giọt mưa đâu đó từ bậu cửa len lỏi vào rơi lên nhánh bông súng tím đã nhuốm màu thời gian vẫn còn đó trên trang giấy. Kí ức ấy trước kia quả thật là vô cùng khó khăn nhưng có lẽ nó luôn đẹp trong tôi, quãng thời gian xuôi mình tôi lớn lên tôi đã trao đi nụ cười với tất cả tin yêu khi đón nhận tình thân ấm áp ở một thành phố xa lạ, từng thu mình nuốt nghẹn vào lòng khi nụ cười hồn nhiên kia chẳng bao lâu đã vội vã xác xơ, cố ép mình để kịp mạnh mẽ với giông bão ngoài kia, với những gì người ta gieo rắt lên trái tim mình, có lúc vật vờ lạnh toát nhìn qua lớp kính sấm chớp vằng vệt như muốn xé tan mọi thứ, tạm gác đi những đam mê tuổi trẻ, hàng ngày hụt hơi chạy đi dạy kèm, vật vã chịu đựng mùi khói thuốc ở quán cafe với đồng lương ít ỏi, sống một cuộc đời lầm lũi chẳng bằng ai, cũng đã từng ghen tỵ với ai đó, khát khao đến khẩn cầu một buổi cuối tuần thư thả đừng giọt nước mắt nào nhẫn tâm lăn dài trên đôi gò má với mớ ngổn ngang, chằng chịt tranh đấu trong lòng,...và từng chậm rãi nhặt nhạnh lại niềm tin nơi bản thân. Cám ơn một thời lướt qua trong cuộc đời tôi với những hỉ, nộ, ái,ố trên trần ai mà tôi đã thật thà bước đi..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...