9 tháng 4, 2013

NHỮNG THÁNG NGÀY Ở HUẾ


Dành tặng Pre những tháng ngày rong ruổi .

Tháng bốn thả trôi những giấc mơ về trời
Vắt vẻo trên lan can ,
đâu đây âm vang của chim én níu kéo chút dư vị mùa xuân cũng chợt tan biến trong ánh mắt khô đanh .
vẫn còn vớt vát vài cơn gió xuân cho hồn đủ nhẹ .



Đời là thiên đường ngợp nắng , thì xin cho ta gieo một hạt nắng
ép vào mùa yêu không thành tiếng .
Những ngày lạnh chạy xe trên đường anh yêu thích
Những ngày nắng bên quán cóc ẩm ương tàn cây cổ thụ
Những ngày nắng mệt nhoài giữa trưa chiều vắng lặng kể nhau nghe nỗi nặng trĩu lắt lay .



Vẫn xin một hạt nắng dù cũng không được tròn đầy như ta đã nghĩ ...
Anh vẫn nợ em một loài Sen Nâu bên ngày lạnh mỏi chờ.
Những ngày còn lan tỏa làn hơi thở tan vào lùa gió căm căm mà lòng quá đỗi ê chề , còn đôi chân thì muốn làm sao ấy tấp vào nơi trú ngụ điêu linh .


Giá như ta đừng gặp nhau giữa cơn mưa dầm khắc lạnh chỉ chờ hơi ấm u xám màu đục bên thời gian lững lờ trôi ...
Giá như anh vẫn là anh trong hoang sơ ngày nào và .
em mãi trọn như chưa bắt đầu .







*************
Đôi lúc lang thang trong miền cỏ lạ
Ta chỉ mong những ngày tháng bình yên .
Sợ, "nềm vui chỉ là những tia sáng nhỏ nhoi lướt qua và dễ dàng vụt tắt , còn nỗi buồn là vô tận sẽ theo ta suốt cuộc đời " khi ngụp lặn giữa biển đời.

Tình yêu là có thật
Nhưng với ta , Tình yêu có lẽ chỉ là ảo vọng ...
Ừ , xin cho ta gọi một tiếng " thương ". thôi . nhé !
Chẳng phải ta chợt nhận ra khi tất cả đã đi qua .
Những tiếng cười ít ỏi gieo thêm bồi hồi , sợ đánh mất .
Những ngày nước mắt chực rơi để còn nơi đây thấm vào đất mẹ một mảnh tình còn vương .

*************

P / S
♥ Đã 2013 rồi đó, có người muốn hỏi một người : " Lưu luyến gì ¿ "
♥ Đã 2013 rồi đó, có một người muốn nói : " Thi tốt nhé ! "
♥ Có một buổi chiều đã thôi dệt buồn bằng những đám mây phiêu lãng .



Em chỉ là một hạt nắng vô tình ghé quá , không biết có đủ sưởi ấm anh những mùa đông định mệnh


.♥.
DN.Pre / Chiều tháng 4 / 2013

11 tháng 3, 2013

TÔI


Tháng ba , tôi đang chờ vạt nắng phủ lên mái tóc rối mỗi sáng chui mình ra khỏi chăn .

Trời vẫn còn se lạnh sau hai ngày rét bởi ảnh hưởng áp thấp .

Chán ngắt cái lạnh .

Và tôi đi học , nghe thiên hạ hỏi nhau điểm chát của học kì I , sao lại không nghe ai hỏi “ Học kì qua học được bao nhiêu kiến thức ? “ Tôi hững hờ .

Là tôi của hoàn cảnh .

Giờ đây ,tôi đã biết nấu ăn . Tôi nhớ Mẹ , hơn 20 tuổi mà chưa từng nấu cho Mamy một món ăn nào cả .

Tháng này tôi ăn chay .

Chán ngắt tôi .

Lang thang lượm lặt những giông gió ghép thành một bức tranh rêu phong phủ màu bụi .

Cuộc đời ơi , tôi sẽ cố gắng hơn nữa vì có lẽ thâm tâm tôi chưa hề hết ấm .

Đâu đó trên cánh đồng hoang của thời gian vẫn ép lại màu hoa khô và âm thanh nốt trầm đơn lẻ vào những ngày cật lực cố sống tốt hơn .




30 tháng 1, 2013

XIN GỞI MẸ ❤


Nguyện cầu Mamy vui khỏe
************************
















Con biết , lúc đang ngủ Mẹ thường ôm hung con ......
Con biết , dù gây lỗi lầm gì Mẹ vẫn mãi tha thứ và âm thầm chịu đựng giùm con ......hằng đêm.
Không thể tưởng tượng nếu thiếu vắng tình thương của Mẹ thì quạnh quẽ , cô thắt biết nhường nào ......
Sẽ mãi là khoảng trống không gì bù đắp nổi .


Mẹ
ơi !
Con nhớ Mẹ .


Và : Đêm
qua
nước
mắt
lăn
dài
...
Mẹ !
Mẹ ơi !

20 tháng 1, 2013

VẪN CÒN ĐÓ MONG MANH

Từ trước tới giờ chỉ đọc những truyện đại loại như
• Hari Pọt Tơ
• những tác phẩm của Dan Brown
• Tam Quốc Diễn Nghĩa
• Sherlock Holmes
hay thời gian rảnh thì chơi game chứ có đọc văn thơ hay tiểu thuyết tình yêu gì đâu .

____________


Thế đấy, một tập truyện của người chị gởi cho : "BÍCH VÂN THIÊN" của Quỳnh Dao .

* Bích Hàn , nàng là người con gái hiền lành đáng thương từ lúc còn nhỏ .

* Nhưng người tôi thật sự thương mến là Y Vân .

* Trên đời này sẽ không thiếu gì những người đàn ông yêu cùng một lúc 2 người phụ nữ .

Cao Hạo Thiên đã nói : " vở kịch này từ đầu đến cuối Bích Hàn là kẻ hy sinh " .
Nhưng tôi không nghĩ đơn thuần chỉ như vậy , tôi có biết được một câu như thế này : " Không có tình yêu vĩnh cửu , mà chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu " .
Bích Hàn chính là tìm những khoảnh khắc vĩnh cửu ấy cho tình cảm nhen nhóm trong lòng mình từ bấy lâu .
Mà điều đó có được là nhờ vào sự không may mắn của Y Vân và nhờ vào sự hy sinh âm thầm chịu đựng chia sẻ hạnh phúc vợ chồng của Y Vân cho người con gái khác .

Yêu là gì ?

Nghĩ đến nàng Tiêu Y Vân ngồi co ro nép bên tấm màn cửa sổ nhìn hai chú chim và chứng kiến ........ thì tôi sẽ không bao giờ đọc truyện của Quỳnh Dao nữa . Thật nhẫn tàn

• Và yêu thực sự là gì ?
• Tôi thấy sợ .
• Mãi mãi .

P/s :
♥ Đến bao giờ hình ảnh Y Vân mới thôi khắc khoải trong tôi .
♥ Nước mắt lăn dài ...


.♫.

18 tháng 1, 2013

XANH LÁ

Thành phố này nhỏ thật , chính xác là vậy . Đành tấp vào công viên dọc dòng sông , không để làm gì cả . :)

Mỗi góc nhỏ, mỗi hàng ghế là bao chuyện trò và những cái nắm tay, còn tôi trong đầu với những điều gì đó lướt qua không cố nắm bắt làm gì. Trống vắng. chỉ ngồi. hớp một ngụm phê đen . Thỉnh thoảng bắt gặp có ai đó đang nhìn tôi , tôi biết mình lạc loài ...rồi tránh ánh nhìn về nơi khí trời reo ca , dòng sông êm hòa đi những ngày đẫm ướt khóe mắt.

Trời hôm nay

gió ,

nắng .
Cảm giác thật dịu . Đáng nhẽ , đã đến đây từ lâu rồi và phải thường xuyên mới đúng .

_______
Ò thì, mình cũng có bạn mà , nhiều và thân là đằng khác. Những người bạn ấy rất thương tôi và hay được tôi ăn hiếp . Những giọt nắng làm má tôi hơi nóng , cảm giác như mình đã lừa dối những quan tâm ấy , đã ém nhẹm những tâm tư khi cuộc sống đã đẩy tôi ngược dòng.

Một chiếc lá chao nghiêng như thức tỉnh cuộc sống khép kín của tôi bao năm mà thời gian thì không thể nào bù đắp được. Không hiểu sao lại đọc thầm: “ Có người từ lâu nhớ thương biển . Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng “ .

º
Uớc có một người ngồi nơi đây ,
cạnh tôi ,
cho tôi khẽ ngã đầu vào bờ vai , nhìn lên những chiếc lá xanh đong đưa những muộn phiền , ru nỗi đau vào thế giới của gió .

Người đó kể tôi nghe chuyện vẩn vơ , về người con gái bị đánh cắp thời gian . Có một điều nhói , xí giọt nước mắt đã khô nơi con tim vẫn đang chờ người xoa dịu . Biết là không có đâu .

Đôi chân trần cố nhón chạm cọng cỏ lạnh , không sao cả trời hôm nay có gió , có nắng .

**********
Cái cách chính bản thân tự nén lòng tự vỗ về vào ngày ta cố sống tốt hơn mà có một người là định mệnh  . Tôi biết mình sẽ không trở lại nơi đây nữa đâu , như vài lần trước quyết tâm phá vỡ chiếc bình thủy tinh để bắt được mạch sống xung quanh nhưng rồi cũng đã không quay lại và sau mỗi lần ấy vẫn tự buộc lên chiếc bình thủy tinh một sợi dây vô hình .

Trời hôm nay đẹp , dòng sông lơ thơ , tôi thấy được qua đỉnh mắt cay " xanh lá " thầm gọi .

P/ s :
•_•  Muốn móc một chiếc túi len cho một người em gái ♥ chưa từng gặp mặt .
•_•  Sau ngày 17 , có một bí mật dễ thương . *   •
•_• Lại thêm ngày trống nữa tôi cố lờ đi một cảm xúc .


.♫.

8 tháng 12, 2012

BƯỚC CHÂN THÁNG 12... XA ĐỂ NHỚ


Dành tặng những yêu thương vắng bóng .


Chiều nay một mình.

3h chiều mùa lạnh ♥ thời khắc đẹp trong tôi .
Không quá ồn ào như khi nắng tắt mùa hạ , không quá ồn ào như chiều buông nặng hạt hơi nước phả vào khuôn mặt trầm tấp nập người qua lại .

Thời điểm mà có thể tìm thấy chút nhiệt , chút màu vàng nâu vụn về của mặt trời ẩn nấp theo trò đuổi bắt của thời gian .

Chiều nay dạo bộ trên những hàng hiên xơ ,những con phố trần trụi như đang ủ ấp điều gì đó không rõ nữa .

Chiều nay một mình , nhìn lên những cành cây khô , nâu - xám - đen -đen lòng gợn dâng nuối tiếc . Chả phải là mùa thu đã đi qua . Có chăng là sẽ bên cạnh mùa đông thêm vài mùa lát đát nữa khiến tui .... không.thôi.bồi.hồi ¿

Khái niệm mùa đông trước giờ chỉ vỏn vẹn một từ LẠNH , có rộng lượng thêm tí nữa là " tận cùng phận người " mà lòng tự đặt ra . Thật dại dột và trẻ con xiết bao .


Bên kia đường ... chú xe ôm ,hai bàn tay bỏ vào túi quần cạnh chiếc nón len sờn kỉ niệm ,
Một bác bán hàng vỉa hè, đang nâng trọn ly trà nóng vẫn còn bốc hơi như điều gì quí báu lắm ,
Em bé lăng tăng , được Mẹ bắt lại mang cho đôi tất chân ,ôm chặt hung hít hung hà .
Mà chẳng phải chính lúc này đây lòng ấm lên khi nghĩ về anh với những đêm trời gào thét , những cơn mưa dầm , những ngày lòng không khái niệm mục đích trong cơn mơ buốt .
Nghĩ về blog và những người bạn với lời dễ thương gởi gắm trong vài ngày đầu của chia tay . Sẽ nhớ - hít mạnh sống mũi - cười hồn nhiên - lòng trải mênh mông lên đến tận những chiếc lá sót lại như đang thấu hiểu một cõi lòng . Lại cũng vào mùa đông . Vì sao hả Yahoo ¿

Bàn chân mỏi vẫn lang thang tìm nơi nương tựa .
Một ngôi nhà dung chứa này đây .
Hơi ấm của rỗi vụn trò chuyện . Là ảo . Chỉ là ảo . Vì là ảo nên đủ bao dung những nỗi ăm ắp vô định đã bị bỏ rơi đâu đó .
Cho
trọn
bao
nhiêu
mảnh
ghép
chắp

không
nói
thành
lời .

Khái niệm mùa đông trong tui sẽ fix lại là Ủ ẤM , là ẤM NỒNG .
Xốn xang , se se , tiếng nấc giật sâu trong tâm thức nào hay .

Những ....

Một
chút
thôi .

"Thuyền tới đầu cầu ắt thẳng "
Vẫn còn thời gian vẫn tin, vẫn hy vọng.

5 tháng 12, 2012

CÓ NHỮNG NỖI CÔ ĐƠN ÊM DỊU (◡‿◡✿)

Chiều nay trời trở lạnh .
Không rõ một cảm xúc man mác trầm nào lại đon đả khiến tôi đẩy mạnh ô cửa sổ đang khép hờ. Đâu đó vọng lại tiếng Violon được chọn làm chuông điện thoại từ hai năm trước . Bản nhạc được nhà sản xuất cài sẵn mà cách đây vài tháng mới biết tên của nó, Secret garden.

Mở mạnh hơn cánh cửa như lòng đang muốn mở toang một điều gì đó mơ hồ vừa khô khốc vừa êm veo . Thực tình không quen như thế này .

Lật ngửa lòng bàn tay, muốn hứng chút lạnh .
Trời không mưa mà dưới mái nhà bên cạnh vẫn còn ươn ướt , cố với ra xa hơn nữa hy vọng hơi nước lả lơi trong không trung có thể đọng lại trên đầu ngón tay mấp máy. .... tinh tú rồi tưởng tượng ra lớp tuyết mảnh của blog đang
''
'    .
''     '
"    '    '
'
'    .
'
từng hạt,
từng hạt ,
từng hạt khẽ đáp nhẹ vào .
Đôi lúc nghĩ mình ghét con gái lắm nhưng khi nào kể từ ngày đầu tiên bắt gặp dáng dấp " Không còn mùa thu ấy " lại nhận ra mình cũng mềm mại như hạt tuyết kia .

Vòng hai cánh tay vào thanh cửa sổ rồi tựa cằm vào nó . Cứ thế ... cứ thế ... hình như mình vừa ngửi được mùi ẩm lạnh hăng hăng nồng nồng vừa lướt qua , ..... đúng rồi còn gì , mình nói không sai tí nào mà ..... những ngọn cây vẫn còn đong đưa kia kìa .


Một
phần
đã
thay
sắc



* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...