24 tháng 4, 2013

NHỚ GIANG TÂY


Ngủ dậy mà hết hồn vì không đi học buổi sáng. Với lấy đồng hồ, thì ra mình đi học rồi và ngủ trưa mới dậy.

Không phải nhớ mà cũng chỉ là tình cờ nhớ ra trong vali có một món đồ đã được bọc và cất kĩ 3 năm rồi .
Chỉ là một cuốn sách thôi hà nhưng là một niềm vui vô cùng quí vớt ra từ thung lũng cảm xúc bị ẩn kín. Trang đầu của cuốn sách vẫn còn hằn những dòng chữ ngắn ngủi
Today ,
•NQT : NQT chúc pé thành công trong học tập , luôn nhớ tới tới T:) đừng wên T hen .
•THN : Cũng định chúc mà ku T ghi trước rồi . À wên . Chúc mầy mau có người iu để tao khỏi gởi quà cho mầy nữa . hi hi ...
•NQĐ : Quên ta dùm đi !

( Trích của những người tôi trân yêu )

Ý nghĩa của vài lời gởi gắm trong những món quà khi lâu ngày ôn lại như dòng thác ngược dâng mãnh liệt hơn là tại thời điểm nhận được món quà ấy, nỗi nhớ bỗng cồn cào ùa về không làm sao tan được trong cái thân xác rĩu rệ này. Bạn tôi chỉ mất có một phút để viết ra nhưng tôi thì được hưởng kỉ niệm đó cả một đời. Cuộc đời cũng có ý vị ngạo nghễ thế không chừng .Ý nghĩa của một niềm vui cỏn con trong mảnh chiều boải hoải thênh thang còn đáng giá hơn bất cứ cuộc vui chơi triền miên nào .

Cám ơn. Hôm nay tôi vui. Yêu thương có thể mang theo suốt đoạn đường mà không hề nặng xíu xiu, nhỡ ?

Thời gian như đóng lại ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...