4 tháng 12, 2013

CUỘC ĐỜI CỨ NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

3 bé...
Nhớ lắm, hồi năm đầu tiên đại học, tôi bị đau liên miên vì lạnh phải bỏ thi anh văn, tôi được một người xỏ giùm cho đôi vớ. Thấm thoát lại thêm một mùa đông mới nữa. Mỗi năm nhìn lớp đàn em lần lượt hăng hái bước chân vào trường tôi biết những tháng ngày non trẻ của mình đã lùi xa . Dù mưa hay nắng, ban mai hay chiều tà thì cảm giác lạnh lẽo cũng cứ thế tự nhiên đến như qui luật vì nơi đây, những cuộc hội ngộ, những con người thân thương cũng dần rời đi chỉ còn mình tôi trơ trọi.

Nhắm mắt, hình ảnh một cô bé chập chững bước vào đời hiện ra thật nguyên sơ...những nụ cười giòn tan trong làn hơi thở, những buổi chiều chờ chờ đợi đợi để được trò chuyện cùng anh chị... Quan trọng là ta đã cho đi những gì và để lại những gì để bồi đắp cho kí ức lẫn tâm hồn. Đời người có được một tình yêu chung thủy, viên mãn đâu đơn giản. Được mấy hạnh phúc, lại suốt đời đành ngậm ngùi chia lìa. Còn đó những nhớ nhung, hẹn thề, chờ đợi. Còn trong tim thì còn tồn tại thế thôi. Sự đời cứ như mây gió, như bốn mùa vẫn thay lá rồi cũng chìm vào thời gian, không gian...


Năm nay, tôi đón mùa đông một mình. Vali đựng áo quần mùa đông cũng đã cựa quậy, loay hoay chọn mấy chiếc áo lạnh cho mỗi buổi sáng tới lớp. Tôi ghi cho mình tuổi mới và những trải niệm mới. Cảnh vật còn đó mà lại thiếu đi hơi ấm của một bàn tay chỉ để dành cho một người, của những yêu thương tri kỉ, của tình chị em những tháng ngày nương tựa.
Nhìn lại quãng đường ta qua giống như là một giấc mơ !
Tôi không biết liệu rồi điều gì sẽ diễn ra tiếp theo ...nhưng tôi muốn đến biển mùa đông.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...