Hôm nay, sau giờ làm, tôi đang đứng giữa cánh cửa, chỉ cần nhấc nửa chân kia nữa là tôi mở hẳn sang một khung cảnh mới. Tôi cố gắng nhìn lại quãng đời mình sau khi tốt nghiệp một lần nữa, không hiểu sao, có điều gì đó đã khiến tôi tìm lại blog của một người anh một cách vô cớ. Tôi kéo dọc những comment từ trên xuống, đọc sơ lại một lần trong vô thức và chợt tôi thấy có những comment vào tận những năm trước. Tôi lại kéo lên đầu bài viết thì thấy thời gian post bài là con số "2013". Đã tròn 5 năm rồi. Nhanh quá, 5 năm rồi mà tôi cứ ngỡ mới đây thôi. Tôi cố nhớ lại và đến lúc tôi phải thực hành quyết định của mình rồi... không biết người anh galang, đầy nam tính và cũng thật hiền dịu ấy giờ ra sao...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
* Nhìn lại để mỉm cười
Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...
-
Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...
-
Hiện tại, giây phút tôi đang gõ những dòng chữ này là lúc tâm hồn tôi chững và lắng xuống vô cùng. Dù là gì, tôi hài lòng với hiện tại. Tôi...
-
Hai hoàng tử bé B và M của mẹ . NHỮNG NGÀY NẰM VIỆN Sau mổ, khi thuốc tê hết tác dụng, tôi không biết mình phải xoay xở thế nào nếu k...
năm năm một bài viết .Qủa thực là dài nhỉ -từng bấy năm rồi cũng làm con người thay đổi nhiều
Trả lờiXóaMỗi người đều đã khác hôm qua rồi anh nhỉ.
XóaNhìn lại lần nữa đã là 10, 20... năm cho mà xem . Khi ấy chắc gì nhớ ra người nọ hay người kia đã từng là gì của ta DN !
Trả lờiXóaNhiều lúc có nhiều điều em rất muốn nắm níu, muốn được quay lại dù biết chẳng thể nào, đành thả hơi thở vào thinh không. Chị ạ, dù ai đi ai ở lại thì blog với em vẫn luôn hiền dịu như thế. Chị biết không, có những buổi trưa cà phê một mình sau giờ làm, em vào blog và nhận được comment của chị làm em cảm động vô cùng.
Xóa