4 tháng 12, 2018

* Tháng 12 cuối năm.

Có những buổi sáng mưa thấy cuộc sống bình dị và ấm áp đến nỗi chẳng muốn mong cầu gì hơn như thế.
Áo mưa hai lớp - Găng tay - Tất - Kiếng - Một tiếng rao lên ngần ngại.

5 tháng 11, 2018

HOANG VƠ.

Người này nói người nọ và người nọ nói người này, để nói xấu một người thì họ có thể ngồi cả ngày chẳng hết chiện, nói rành rọt như thể họ hiểu còn hơn bản thân người kia vậy, mà mặt tốt của người kia sao ít ỏi chẳng thành câu. Họ đã hỏi tôi và tôi hỏi lại một câu: Bạn nghĩ gì và muốn gì cứ nói. Có thể tôi đã chứng kiến quá nhiều những thị phi đến nghẹt thở, cái thế giới màu hồng giản đơn của tôi, tôi phải gồng mình và kiên trì lắm mới còn chút an ủi cho tâm hồn mình. Dưới ánh nhìn đang trùm lên mình thì tôi đã im lặng bởi tôi nghĩ mình không cần thiết phải nói ra suy nghĩ và dự định của mình với người không cùng chí hướng. Giờ đây, ước chi tôi được lạc vào một chốn hoang vơ nào đó, lên rừng với sói, xuống biển chơi với cá cũng được, có lần Sơn Ca nói với tôi ý rằng giờ chỉ có thay đổi môi trường sống mới rửa sạch tâm hồn bị phủ lớp màu thực thực tại buồn bã của cô ấy, nực cười là cô ấy đang có một căn nhà khang trang, một công việc trong ngân hàng ổn định, một gia đình thấu hiểu.

 Ước muốn bình dị của tôi là có thể cùng họ dăm ba câu kiểu dạng về một bộ phim, một bản nhạc nào đó rồi tan tầm trong dư vị... Tôi nhớ Pre, nhớ nhóm bạn xa cách của mình lắm.
Cười với đời.
Mùa yêu trong tôi.

2 tháng 11, 2018

Pre YÊU DẤU.

Em đã từng quên rằng mình từng ngự vị trong lòng anh như vậy!

Hôm qua, em cần lấy một vài tài liệu nên cài lại Evernote, em lại bắt gặp những gì anh từng viết cho em: " Em là người tri kỷ. Người đã cùng anh qua những năm tháng giá lạnh cùng khổ đau mặn nồng. Vậy sao có thể chia lìa. Sao có thể vì một người đàn bà khác mà bỏ em một mình. Hãy vững tin. Mọi thứ với chúng ta đang là thách thức. Mình đang bận rộn, thiếu thốn tình cảm gia đình và tiền bạc. Nhưng anh hiểu tình cảm anh dành cho em luôn nồng ấm. Yêu em."

Trái tim em mặn đắng, mọi cảm xúc trong em như đang ngưng lại và đóng băng giữa thời gian. Dù kiếp này có khó khổ thì em vẫn nguyện như vậy, vẫn cảm ơn trời đã đưa anh đến với em. Hiểu em từ sâu thẳm đáy lòng và trong mịt mùng sương khói vẫn tìm rõ em và yêu em.
Để em đi, phố hồn nhiên như ngày em đến.

28 tháng 10, 2018

XA XĂM MÙA VỀ.

Tuy nơi tôi ở, không có thói quen đón Halloween nhưng không hiểu sao mỗi dịp Halloween đến tôi lại thấy lòng mình cũng gợn lên một cảm xúc cổ kính khó tả, tôi ngồi chìm trong khung cảnh thành phố khoác lên mình một chiếc áo cổ xưa mà nhà nhà đều đang trang trí cho lễ hội của phương trời Tây qua những bức ảnh, tôi nghĩ về những nhân vật cổ tích, những mẫu chuyện tôi được biết và cả những điều qua trí tưởng tượng. Dường như trong góc nhỏ trái tim tôi vẫn luôn có điều bí mật khó nắm bắt như vậy trong vũ trụ mênh mông, những quy luật huyền bí, giữa định mệnh mà tôi thì thật nhỏ bé để với tới những miên viễn mộng mơ.




11 tháng 10, 2018

TÔI VÀ MÙA THU 2018

Khi tôi lớn, tại thời điểm này, tôi muốn ngồi tại đây đọc một cuốn sách! Tôi đã từng quá non dại, thật là vậy đấy, tôi dành trọn cả cuộc đời mình để lặng thầm, đánh đổi cả cơ hội và sự nghiệp, nhưng  có một điều là giờ chính những ngu ẩn, rào cản quanh tôi lại giống như những giọt nắng thu ngoài khung cửa ngoài kia. Tôi chấp nhận để yêu và mạnh mẽ trong nỗi niềm đời mình.

4 tháng 10, 2018

CÓ NHỮNG KỶ NIỆM KẾT Ở DẤU CHẤM LỬNG.

Hôm nay, sau giờ làm, tôi đang đứng giữa cánh cửa, chỉ cần nhấc nửa chân kia nữa là tôi mở hẳn sang một khung cảnh mới. Tôi cố gắng nhìn lại quãng đời mình sau khi tốt nghiệp một lần nữa, không hiểu sao, có điều gì đó đã khiến tôi tìm lại blog của một người anh một cách vô cớ. Tôi kéo dọc những comment từ trên xuống, đọc sơ lại một lần trong vô thức và chợt tôi thấy có những comment vào tận những năm trước. Tôi lại kéo lên đầu bài viết thì thấy thời gian post bài là con số "2013". Đã tròn 5 năm rồi. Nhanh quá, 5 năm rồi mà tôi cứ ngỡ mới đây thôi. Tôi cố nhớ lại và đến lúc tôi phải thực hành quyết định của mình rồi... không biết người anh galang, đầy nam tính và cũng thật hiền dịu ấy giờ ra sao...

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...