22 tháng 1, 2021

* Cuối 2020.

 Hiện tại, giây phút tôi đang gõ những dòng chữ này là lúc tâm hồn tôi chững và lắng xuống vô cùng. Dù là gì, tôi hài lòng với hiện tại. Tôi chỉ biết mình đang cố gắng nuôi dạy hai con hàng ngày và tôi cùng Pre đã kết hôn lâu rồi nhưng giờ dù chỉ là cầm bàn tay anh ấy trái tim tôi vẫn còn xao động.

7 tháng 12, 2020

* Trưa tịch mịch.


M
uốn dành từng phút giây đáng quý và chóng vánh của cuộc đời để yêu và được yêu. 

Nghe bản nhạc Jazz ê a từ máy phát nhạc và tiếng chim lanh lảnh mùa lạnh trong tịch mịch.

30 tháng 5, 2020

* Chấp nhận và kết thúc.

Tôi nghĩ rằng, cuộc sống đã có sự sắp xếp để gởi đến cho tôi những con người và những sự việc để giúp tôi nhận ra rõ hơn và sâu sắc hơn con người mình, những phần ẩn khuất sâu thẳm trong trái tim tôi. Trước kia, tôi đã rất tự tin rằng mình sẽ đối xử yêu thương cả những người không tốt với mình, mình là con người có thể rộng lượng, có thể bao dung, đẹp đẽ như vậy đấy.

Rồi khi sự việc xảy ra, tôi bắt đầu nhận ra cái phần tăm tối của mình. Tôi trải qua những ngày buồn, tranh đấu nội tâm, lại cứ suy nghĩ rằng vì sao họ lại nhẫn lòng làm như vậy, tôi đã trách móc như vậy đó... mặc dù tôi biết cái đích đến của mình là sẽ buông bỏ, tôi phải đạt đến cái đích đó nhưng thật sự là không hề dễ dàng như tôi đã từng tâm niệm. Tuy nhiên, tôi không hề hối hận, cũng không hối tiếc vì sao tôi không hành động khác đi để mọi việc diễn ra theo hướng khác. Tôi tự hỏi liệu trước đó tôi tự gò bó bản thân mình bằng những quy củ, giáo lý bằng một cách giả tạo thì tôi có thể cảm nhận được sâu sắc mọi vấn đề không? Tôi nghĩ là không. Vì tôi cần đau khổ để biết mình chỉ nên chọn những niềm vui để đi cùng cuộc đời ngắn ngủi và quý giá này, tôi cần ích kỷ và chỉ trích để biết điều đó thật sự tồi tệ như thế nào. Mọi chuyện nên diễn ra hiển nhiên như cách nó phải xuất hiện trên hành trình để đưa tôi đến thời khắc này, thời khắc tôi nhận diện rõ những mảng tối bằng những cảm xúc tiêu cực để đưa nó ra và nhận lấy phần ánh sáng của mình, một loại ánh sáng mà tôi phải vất vả, đau thương để vén đi từng lớp để tìm thấy nó, giống như người ta vẫn hay nói không có đau khổ sao biết được hạnh phúc thực sự. Tha thứ không phải là cho đi, bỏ qua mà là chấp nhận. Tôi chấp nhận nó như một phần của cuộc sống mà tôi phải đi qua, là món quà mà cuộc sống gởi đến tôi. Bởi không có những con người lẫn những điều không như ý thì tôi chẳng bao giờ học được cách kiểm soát cơn giận, chẳng bao giờ tôi có cơ hội tôi rèn mình. Tôi cần hoàn tất bài học đó. Chẳng người nào, sự việc nào làm cho tôi buồn khổ ngoài bản thân tôi cả, bởi họ nói và cư xử  đơn giản là việc của riêng họ, tôi không cần phản kháng mà là chấp nhận, cũng không nên quy chụp chúng vào cuộc đời mình bằng những phán xét đúng sai, trách móc, điều tôi cần chịu trách nhiệm là cảm xúc, hỷ nộ của chính mình trước sự việc đó.

Từ tâm khảm, tôi luôn nghĩ mình sẽ là người kết thúc thật mạnh mẽ những sự việc đó. Tôi không muốn kéo dài, và cuộc sống này đã hỗ trợ tôi, tôi tin điều đó là thật. Tôi luôn cố gắng đi tìm những lời soi sáng để tiếp thêm cho mình sức mạnh. Tôi cám ơn bà Ngoại, em gái, một người bạn, và đặc biệt là Pre và Mẹ của tôi.

" Thêm mỗi năm tôi sống, tôi lại càng tin rằng sự phí phạm cuộc đời nằm ở tình yêu chúng ta không chịu trao đi, những sức mạnh chúng ta không chịu sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh phúc." ( Mary Cholmondeley)

26 tháng 5, 2020

* Vách núi..

Hôm điện thoại tôi bị hư, tôi phải lái xe một quãng đường xa xuống thành phố để sửa. Những khi lái xe quãng đường xa như vậy là khoảng thời gian tôi có thể nghe một chút nhạc nền, những bài cập nhật chuyên ngành, hoặc suy ngẫm về những sự việc đã và đang xảy ra. Hầu như đó được gọi là khoảnh thời gian rảnh rỗi nhất trong ngày đối với tôi.

Thành phố nhỏ quê tôi, có những dãy núi chạy dọc trong trung tâm. Hôm đó, tôi chợt liên tưởng rằng những điều không như ý xảy ra với mình và những khó khăn cũng giống như vách núi kia vậy, nhờ có vách núi thì con người mới có cơ hội leo lên được tới đỉnh nghỉ ngơi, trầm lắng sau một hành trình dài, sáng mai thức dậy được thưởng thức ánh bình minh kì diệu của phép màu nhiệm mà chưa từng hay biết được ẩn giấu sâu trong con người mình.


25 tháng 3, 2020

* "Tự ru ngủ" và mẹ ôm con trên võng - Hoa giấy và lộc vừng

1. Trong cái sự tĩnh lặng, nắng từ cửa nghiêng rọi tới tủ quần áo, cùng gió hiu hiu buổi trưa chiều và bản nhạc không lời chậm rãi, mọi thứ đồng điệu một cách kì lạ!

Nhìn con đang say ngủ trong tay, tôi dường như hiểu được con đang nói với tôi rằng: " Mẹ cứ ôm con ngủ thế này nha, đừng cứ chờ con ngủ là lén con đi! Đời người có mấy lần lớn lên nhờ nguồn sữa trong lành mà trời đã đặt ân ban cho kể từ khi con hiện diện, đời người có mấy lần cứ ngô nghê mặc thời gian trôi mà chẳng cần lo nghĩ, được ngủ say sưa trên bầu ngực yên lành như thế này và nghe tiếng nhịp đập ấm áp của trái tim áp sát vào tai, hả mẹ!"

Và mẹ cũng vậy! " Đời người có mấy lần được ôm con trọn vẹn, vuốt ve đầu tóc mà nhoẻn miệng cười mãn nguyện, đời người có mấy lần được cầm bàn tay, bàn chân con trọn vẹn như thế này đâu, hả con!"

Dạo này, tôi có lên mạng tìm hiểu cách cho con "tự ru ngủ"  để khi tôi bận thì nhờ bà ngoại chăm con sẽ nhẹ nhàng hơn, không làm khổ bà ngoại. "Tự ru ngủ theo trình tự: bú - chơi -ngủ" mà không được để con ngủ trên tay của mình, hãy đặt con lúc còn nửa tỉnh vào nôi hoặc giường. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng, nếu tôi áp dụng phương pháp đó một cách máy móc, triệt để thì tôi sẽ đánh mất đi cơ hội giao thoa với con như buổi chiều này, con no sữa và ngủ vùi trên ngực, nhìn ngắm mãi không thôi, chỉ mong thời khắc này cứ như vậy, nắng vẫn nghiêng vào tủ quần áo và ngoài vườn, một vài chiếc lá vàng đẹp đẽ chợt rơi khi có một làn gió mạnh như quy luật tự nhiên... Một hạnh phúc run động tới từng tế bào con tim mà chẳng một từ ngữ nào trên thế gian diễn tả hết, chỉ có trái tim của người mẹ mới hiểu được, và nó đến vào những khoảnh khắc mà bạn không thể ngờ tới.

Nói như vậy, không có nghĩa hoàng tử bé em chỉ biết ngủ trên tay mẹ sau khi bú sữa mà không thể "tự ru ngủ", tôi luôn áp dụng hài hòa cả hai, bằng chứng, khi tôi cho hoàng tử bé em bú no, rồi ẵm cho ợ sữa, rồi đặt nằm bên cạnh. Tôi lại quay sang nói và kể chuyện cho hoàng tử bé anh, hoàng tử bé em vừa nghe vừa đạp chân quơ tay, một chặp hai anh em cùng ngủ ngon lành.

Tôi có thể tìm hiểu những phương pháp nuôi con khoa học, làm định hướng và nền tảng nhưng mỗi đứa trẻ là duy nhất, mỗi tình huống chẳng thể nào hoàn toàn giống nhau nên trong quá trính nuôi con tôi nhận ra một điều rằng: cuốn sách tốt nhất cho con chính là sự nhẫn nại và trái tim của người mẹ.





2.
* Lộc vừng sắp nở hoa.
* Ngồi ngắm hoa giấy đung đưa giữa nắng chang chang ăn cái bánh bao dạo ưa thích, chỉ có bún và trứng, không thịt heo.
* Chậu hoa giấy đặc biệt đỏ rực, không tỉa uốn, không bám leo, cứ thế vươn mình tự do mạnh mẽ dẻo dai giữa nắng mưa.
* Mấy ngày nay, có chàng thanh niên bán bánh bao dạo mà không phải chú lớn tuổi của Xị Nắng hay mua nên con nhỏ không chịu, một phần nó muốn mua cho chú già kia để ủng hộ vì nó thấy tội. Chiều nay, Xị Nắng đang ngủ tôi mới chạy ra mua và hỏi mới biết: Thanh niên đang thất nghiệp trong Sài Gòn vì dịch corona, người ba nhường đường này cho bán, và người ba bán đường khác. Đó là một chàng thanh niên đẹp thực sự.

6 tháng 12, 2019

* Vội ký

Hai hoàng tử bé B và M của mẹ.

NHỮNG NGÀY NẰM VIỆN
Sau mổ, khi thuốc tê hết tác dụng, tôi không biết mình phải xoay xở thế nào nếu không có người thân bên cạnh vì vết mổ đau không diễn tả nổi, chỉ nhích chân lên cũng đến nghẹt thở. Và chính những ngày chịu đau đớn đó, tôi mới hiểu thấm mình nên sống thế nào. Con người sinh ra thôi cũng đủ khổ với sinh lão bệnh tử rồi, việc gì phải toan tính ghim guốc với nhau làm chi nữa. Hãy nghĩ đến lúc họ cũng chịu đau đớn giống mình lúc này mà sống hãy thương một chút, san sẻ một chút, tình làng nghĩa xóm thêm một chút, những lúc đau đớn như vậy họ cần biết bao một chút san sẻ, một cánh tay chìa ra dìu giùm vài bước đi, hay đơn giản lấy giúp khăn giấy, cốc nước.
Hoàng tử bé B và M


NGÀY 25.11.2019
Đó là ngày đầu tiên chào đón M chào đời về nhà. Ngôi nhà tôi ở bao năm nay vẫn thế thôi nhưng vừa bước xuống taxi, nhìn vào cảnh sân nhà thì một cảm giác sảng khoải và mới mẻ chợt lùa tới tràn ngập trong lòng. Ngôi nhà cũ kỹ theo thời gian trôi vẫn luôn mang lại cho tôi những cảm xúc không hề nhàm chán. Mẹ tôi đã dọn dẹp tươm tất. Tôi thầm cám ơn mẹ!
Chỉ khác là căn phòng hàng ngày vẫn mở cửa chào đón nắng mưa nay được mẹ khép kín cho hai mẹ con sau sinh, khung kệ gỗ cũng thay đổi theo những mốc thời gian được thế bằng những vật dụng khác thay vì một cành hoa và một cuốn sách đọc lở dở.


Pre đón con trai lớn đi nhà trẻ về trong bộ quần tây-áo sơ mi trắng, trước giờ tôi vẫn luôn thíchh anh mặc chiếc áo sơ mi trắng như vậy.

Hoàng tử bé 27 tháng tuổi của tôi nói : “Mẹ ăn bầu có sữa em bú”.
Hoàng tử bé M
Hoàng tử bé M


SÁNG SỚM NGÀY 26.11.2019
Tôi trong phòng cho con bú sữa, ngoài phòng sinh hoạt chung của gia đình nghe chồng và con trai lớn nói chuyện mà hạnh phúc ngập tràn. Có thêm một đứa con nữa thật tuyệt.
*
Dù vết mổ vẫn con đau, nhưng lần này tôi vẫn cố gắng tự mình làm mọi việc, không để cho mẹ tôi và em gái phải thức đêm thay tôi như lần sinh trước. Mẹ tôi đã vất vả cả ngày rồi.



TỐI NGÀY 27.11.2019
Sau khi lo cho M ngủ cũng đã nửa đêm thấm mệt, tôi bước từng bước chậm chạm ra tới giường của B, nhìn hoàng tử bé ngày nào của tôi nằm ngủ mà nước mắt tôi tuôn đầm đìa, tôi hôn chân, trán và mông con, giờ này đáng lẽ phải được nâng niu, được mẹ ôm ngủ cùng kể chuyện cho nghe nhưng giờ dù con có khóc nhiều đến cỡ nào đi chăng nữa tôi cũng đành đau lòng bất lực, trên tay ẵm em cho bú làm sao để chu toàn.


NGÀY 28.11.2019
Pre, sau 9 ngày về lo cho tôi và con, lại trở vào Sài Gòn, nhìn con tiễn Papa trong mưa, ánh mắt đã biết buồn, biết nhớ. Chuyện của chúng tôi..


Tối đó, B chợt hát những lời mà trước giờ không hát: “ Bố là tất cả bố ơi bố ơi..”


NGÀY 29.11.2019
Mẹ tôi nấu lá xả và lá chanh cho tôi xông. Có mẹ thật tuyệt!
*
Lúc nào em khóc, B cũng nói: “Mẹ ơi, em M khóc kìa”, rồi liền chạy vào canh em, hôn vào tóc và chân của em nhưng B của mẹ vẫn còn nhỏ quá nên tới lúc nhõng nhẽo cũng nhõng nhẽo không khuyên can được.
- Mẹ Nguyệt bỏ em M ra, ra chơi với con
- Mẹ cho em ngủ xong rồi ra chơi với con
- Con hỗng thương em M
Cũng may có em gái bên cạnh nên con chơi rất hăng say cùng em gái, trước giờ em gái vẫn yêu thương và bảo vệ con. Sau này hai anh em lớn lên phải chăm sóc và bảo vệ lại em gái.
B và em gái chơi cùng nhau mỗi chiều đi học về
Em gái của B và M
B và em gái
B và em gái

Hoàng tử bé B của mẹ đã biết tự đi tiểu từ lâu nhưng có lúc đòi mẹ ẵm mới chịu.
- Mẹ Nguyệt ẵm con đi đái.
Tôi ôm hôn con và nói:
- Mẹ bị đau không ẵm con được. Bác sĩ băng lại cho mẹ nè. Con mạnh mẽ lên, con tự đi nha, mẹ lúc nào cũng bên cạnh hỗ trợ con.
Vậy là B của mẹ không đòi ẵm nữa, cầm tay mẹ để mẹ dắt đi.


NGÀY 30.11.2019
Ngày nay, hoàng tử bé M của mẹ rụng rốn. Mẹ Nguyệt đem cất vào hộp kỷ niệm.
*
Trưa, B ngồi hát một mình sau chài, thấy mẹ ra B nắm tay mẹ: “Mẹ ngồi với B đi mẹ”
Rồi trong nét hồn nhiên non nớt B lại nói:
- Mẹ ơi, con hay bị té “nắm”, té nước mưa, ướt quần.
Nghe con nhỏ tâm sự mà vừa thấy thương quá vừa thấy xót. Tôi ôm con vào lòng dặn dò mà nước mắt chợt rơi.


NGÀY 01.12.2019
Hôm nay, vết mổ dần hồi phục, tôi không còn cảm thấy đau nhiều khi thay đổi tư thế nữa, sữa cũng đủ cho con bú và rút kinh nghiệm từ lần đầu sinh nên tinh thần thoải mái hơn. Sau khi con trai nhỏ của tôi say giấc, tôi gọi con trai lớn:
- B vào nệm nằm với mẹ, mẹ ôm con miếng, mẹ nhớ con quá.
Con trai lớn lẽo đẽo theo tôi rồi trèo lên nệm, tôi âu yếm ôm con như đã bao ngày xa cách.
- Mẹ nhớ con quá. Con thương mẹ không ?
- B thương mẹ. Khi nào mẹ bớt bệnh ẵm con.
Nghe con nói mà xót xa như đứt cả ruột gan.
- Mẹ hết bệnh sẽ ẵm con. Mẹ lúc nào cũng yêu con. Mẹ xin lỗi vì đã bỏ bê con nhưng tối nào con ngủ mẹ cũng ôm và nằm bên cạnh con một lát, con biết không.
- Dạ. Mẹ ơi, mẹ khóc hẻ ?


NGÀY 02.12.2019
Hoàng tử bé dạo này làm biếng ăn cơm, ho cũng không chịu uống chanh chưng mật ong ngon lành như trước nữa. Bà Ngoại chưng chanh-mật ong cho uống, B lại nói:"Con bớt bịnh rồi mà".
Tôi ngồi ráp hình cùng con và hỏi:
- Con lân nhỏ yêu dấu của mẹ, sao dạo này con không chịu ăn cơm gì hết vậy, con đang ho cũng không uống thuốc, uống thuốc mới bớt bịnh chứ.
 B vừa cười e dè vừa nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con thích ăn kẹo mút “nắm”.
- Ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ. Mai mẹ mua nhưng chỉ một cây thôi.
- Hai ba cây* con vừa nói vừa nhìn nét mặt mẹ xem mẹ có đồng ý không, dễ thương ghê nhưng mẹ phải làm sao với con đây ?


NGÀY 03.12.2019
Em gái biết con thích ăn kẹo mút nên mỗi chiều đi học về đều giấu mẹ mua cho con. Hôm nay, em gái đi học về, thấy không có gì nên con hỏi: “Có mua gì không em gái?”


NGÀY 04.12.2019
Mẹ đang lo cho em thì bỗng ngoài phòng bếp B khóc và gọi mẹ liên tục:
- Mẹ Nguyệt ơi, B khóc, mẹ Nguyệt.
Những lần trước B khóc đòi mẹ, mẹ đành nhẫn tâm nuốt vào trong để con mạnh mẽ và tự lập nhưng lần này nghe con vừa khóc vừa gọi: “ Mẹ Nguyệt ơi, B khóc, mẹ Nguyệt” thì mẹ không thể ngồi yên thêm nữa, mẹ chạy ra ôm con, xem có có bị sao không. Những lúc như vậy mới thấu hiểu được tình mẹ con là như thế nào, không thể diễn tả được đâu.


NGÀY 05.12.2019
B của mẹ đã bắt đầu ý thức được mình phải ngủ với bà ngoại nên tối ngủ không còn khóc đòi mẹ nữa, tuy nhiên nửa đêm nhớ mẹ vẫn gọi “mẹ Nguyệt ơi”.

B hôm nay đã ra dáng anh trai rồi. Lúc em thức dậy con là người đầu tiên lên tiếng: “Em dậy kìa, con vào thăm em”, chạy vào hôn lên tóc em thật nhiều, “em ỉa hả mẹ, con lấy tã cho em”, rồi tựa lưng vào gối trên băng ghế dài bên cạnh, nằm hát nghêu ngao đợi mẹ.

NGÀY 06.12.2019
Sáng nay trước khi đi học bà ngoại dặn:
- Con lên trường mang tất luôn nha, trời lạnh lắm, đừng cởi ra bỏ trong cặp giống chiều hôm qua nữa nha, nghe ngoại dặn không.
- Con mang tất mà, đi đái sợ ướt tất, nói cô Linh cởi bỏ cặp.
- Khi nào con đi tiểu nhờ cô gỡ tất ra giùm, đi tiểu xong nhờ cô mang lại rồi cám ơn cô nha.
- Dạ
Dạo này nghỉ sinh ở nhà, chiều nào cũng trông tới giờ hoàng tử bé B của mẹ đi học về, tò mò không biết bộ dạng con chiều nay thế nào? Hoàng tử bé B của mẹ, sáng nào đi học cũng trong trong bộ đồ áo sơ mi - quần kaki lịch sự, buổi trưa ngủ và chiều về được cô giáo chăm sạch sẽ, thay cho đồ bộ có lúc nhìn rất đáng yêu lẫn buồn cười. Chiều nào con về mẹ cũng ôm hôn con với niềm vui lẫn nhớ nhung.


Hoàng tử bé M của mẹ, tối nào mẹ cũng thầm trò chuyện cùng con, nhìn nét ngây thơ còn non yếu của con mà mẹ thương quá chừng. Chăm con cả đêm, có lúc mẹ chẳng còn sức lực lại thêm việc dạy dỗ anh hai có lúc gặp những vấn đề khó khăn, mẹ nhắn tin với papa con rằng:
- Dạy con thấy khó quá, nuông chiều thì sợ con hư, dùng biện pháp mạnh thì lại đau lòng. Mình có nên dùng biện pháp đánh đòn con không?
- Có gì chịu khó nói con nghe, con hiểu chuyện mà.
- Vậy không dùng biện pháp đó.
Mẹ đã tạo ra hai con trên cõi đời này, mẹ sẽ cố gắng trang bị cho hai con kỹ năng sống, kỹ năng phát triển bản thân để hai con có đủ bản lĩnh đối mặt vượt qua và trải nghiệm với cuộc đời, sống an vui đi hết kiếp này. Mẹ sẽ không nghĩ đến áp lực hay chán nản mỗi khi gặp vấn đề mà sẽ xem đó như thử thách và niềm vui, biến mọi điều trở thành niềm vui.
Hoàng tử bé M
Hoàng tử bé M

* Nhìn lại để mỉm cười

Dường như mỗi cuối năm, tâm trạng lại lắng xuống, thúc giục lòng người tìm về nơi chốn yên bình vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tim, thế là tô...